Về cội
Ta nhìn thấy lá bồ đề
Em nhìn ra lá diêu bông
Lá rụng về cội, biết thế
Mà sao lòng cứ đi vòng.
Lờ ngờ hiểu sắc thị không
Lơ mơ hiểu không thị sắc
Một ngày thấy lá xanh rơi
Vỡ lẽ ra điều được mất.
Lòng rơi theo chiều lá rớt
Lá vàng là lá đã xanh
Ta hay quên điều nhớ nhất
Là ta luôn có một mình!