Tự bạch
Tôi khóc chào đời bên bờ sóng sông Tiền
Thời thơ ấu chân không, ước làm vĩ nhân lái thuyền vỏ trấu
Ước thành nhà thơ bên đám cà đám đậu
Chơi thả diều luôn để vuột dây.
Lớn lên vào đời xuôi ngược loay hoay
Không thể làm thầy, không kham làm thợ
Vụng về làm mẹ, ngu ngơ làm vợ
Gia tài: một ánh trăng trong.
Cởi giày ngồi phịch bến sông
Xòe ra mười ngón tay không mà cười.