Trước biển Qui Nhơn
Kính viếng hương hồn Hàn Mặc Tử
Có lẽ ngày xưa người đã ngồi ở đây
Buồn lặng dưới trăng buồn tan trước biển
Nhặt hòn đá thẳng tay mà ném
vào ngọn sóng kia rồi cười khóc một mình
Tôi bây giờ trước biển lặng thinh
Nhặt hòn đá bần thần không dám ném
Sợ nỗi mình nay làm đau biển
Thức dậy nỗi người xưa đã ngủ yên rồi
Trăng cứ nằm yên trên cành liễu .. trăng ơi !
Cuộc mua bán không lãi lời, mặc cả
Gia tài là trăng huyễn hoặc mình giàu có
Hành trang buồn ăm ắp những vần thơ
Ta nghe lòng thấm nỗi người xưa
Tạm biệt Qui Nhơn gởi lại buồn trong đá
Biển chiều nay đầy những con sóng lạ
Trăng ngàn đời lặng lẽ khuyết tròn suông…