Treo sương
Ta là hoa cỏ bên đường
Héo tươi lặng lẽ thường thường vậy thôi
Xanh xanh đỏ đỏ dâng đời
Tình treo trong hạt sương phơi đón ngày
Chẳng quên người, chẳng nhớ ai
Nắng mưa tự tại, tháng ngày tự nhiên
Lâu lâu diện chút ưu phiền
Văn chương trang điểm niềm riêng cỗi cằn
Theo đời xuôi ngược lăng xăng
Quen rồi hễ cứ băn khoăn là… cười!
Một ngày kia góc cuộc đời
Không xanh không đỏ ta ngồi sương treo.