Trăng nguyên
Quê mình ở phía nước dâng
Mưa giăng, chớp sáng buồn bâng khuâng buồn!
Bếp nghèo khói cũng như sương
Mịt mờ ôm những nỗi buồn trắng tay
Chiều như không đỡ nổi ngày
Hoa thơm như thể đọa đày kiếp nhau
Lòng như bông súng trắng phau
Nổi theo con nước lao xao gió đồng.
Quê nhà như có như không
Quê người như có mà không có gì
Con cò bay lả bay đi
Chân trời xa biết có gì khác không?!
Mỗi lần trời trở cơn giông
Lòng bông súng bỗng mênh mông nước tràn
Đêm mơ tát nước bên đàng
Lỡ tay múc ánh trăng vàng vẹn nguyên.