Trảng cỏ
Trảng cỏ như cửa sổ của rừng
Tự điều chỉnh cho mình trời trong gió mát
Ta cắm cúi vui buồn một đời mãi miết
Chừa được cho mình mấy trảng hồn nhiên?
Cỏ giữa rừng sâu mọc cạn rất hiền
Hoa dại nở hết mình không sợ phí
Mình thương hoa lại bất công vô ý
Trước cỏ xanh xanh đến ngại ngùng.
Trảng cỏ như cửa sổ của rừng
Trong sáng yên lành giữa thâm u bí hiểm
Ta điều chỉnh cho mình trảng lòng vô nhiễm
Rồi cắm cúi đi tìm mãi miết những buồn vui.