Deprecated: Function session_register() is deprecated in /home/thunguye/public_html/functions.php on line 91
Thu Nguyet Personal Site - Văn Thu Nguyệt
 
T
R
A
N
G
C
H
Thơ Thu Nguyệt
Văn Thu Nguyệt
Nhật ký tác giả
Viết về tác phẩm TN
Phim về Thu Nguyệt
Tác phẩm Đặng Ca Việt
 
 
Giới thiệu
Ai ơi về
ĐỒNG THÁP MƯỜI...
ĐỊA CHỈ
QUÁN CƠM CHAY
QUÁN ĂN CHAY

Quảng Cáo
Khu nghỉ dưỡng & điều trịỊ
THIỀN TÂM
Văn Thu Nguyệt - TRUYỆN NGẮN
Đáng sợ!!!

Đáng sợ!!!

Truyện ngắn của Thu Nguyệt

Tôi sinh ra vốn không biết sợ một con vật gì cả.

Lớn lên một chút, khi biết nghe, đọc, hiểu được các phương tiện giao tiếp của loài người: những lời kể của bà, sách truyện, phim ảnh và những câu dọa dẫm của người lớn, tôi bắt đầu sợ một con, đó là con ma.

Qua thời trẻ nít, tôi không còn sợ ma. Thấy bạn bè sợ ma, tôi hay trêu đùa và chảnh chẹ rút ra triết lý: Ở đời, người ta hay sợ những điều không đáng sợ. Ra nghĩa địa mà coi, có cái mả nào chết vì bị ma nhát đâu? Trong khi đó, số người chết vì tai nạn giao thông có lẽ là nhiều nhất trong các cách mà người ta từ giã cuộc đời. Thế nhưng, người ta vẫn vun vút ngả ngớn trên đường, mặc cho lưỡi hái tử thần cứ xoèn xoẹt quanh mình như làm xiếc mà không hề sợ… quỉ; còn khi đối diện với không gian yên vắng một mình thì lại lấm lét sợ…ma! Người ta hay sợ trước những điều không đáng sợ và không sợ trước những điều đáng sợ. Hình như con người bẩm sinh là quay lộn cù mèo, có lẽ do họ được sinh ra trên hành tinh trái đất – cái “trái” mà mọi vật đều phải cắm dính chân vào nó và nó thì quay tít giữa không gian. Mọi sự chúc đầu lộn cổ, sau, trước, dưới, trên, hết, còn, được, mất… đều chỉ là tạm bợ, tương đối; bởi cái vòng tròn thì khó mà xác định được đầu, cuối ở đâu.

Không sợ! Không sợ! Và không sợ! Tôi hay tự hô khẩu hiệu cho bản năng nhút nhát của mình trước cuộc đời ngổn ngang những điều khiếp đảm. Ai bảo rằng khẩu hiệu là phù phiếm? Khẩu hiệu đôi khi là tối thiết! Nhờ khẩu hiệu mà tôi đã bao năm hành cước trên những con đường ngổn ngang kia, dẫu còn lâu mới có khái niệm khải hoàn nhưng thỉnh thoảng cũng rình rình dòm trước ngó sau rồi ngẩng mặt tự hào: Ta cũng lì lắm chớ! Vậy mà, chuyến về quê vừa rồi đã làm tôi tệ hơn cái thời tuổi nhỏ, bắt đầu nhiễm những cái sợ… linh tinh!

Sau bữa cơm chiều muộn, anh chị em chúng tôi chong đèn ngồi nói chuyện “thời sự”. Toàn những chuyện lớn lao cả. Đang thao thao bất tuyệt về vũ khí hạt nhân, bỗng ông anh rể tôi ngã nhào ra, hét lên một tiếng kinh hoàng làm tôi cứ ngỡ rằng bom nguyên tử cũng kỵ húy, có trái bom nào đó đã “hắt xì” khi bị anh tôi nhắc đến tên. Nhưng không, đó chỉ là một con thằn lằn - không biết lỡ chân thế nào trong cuộc săn đuổi mấy chú bồ hong - rơi bộp xuống bàn ngay trước mặt ông anh rể. Chiếc đuôi con thằn lằn bị gãy, rời ra, run tin tít như đang thi tần số với nhịp tim người đối diện. Sau cú rơi ngoạn mục, hồn hoàn xác, chú thằn lằn thu tàn lực gắng sức bò đi, đành bỏ lại cái đuôi triễn lãm quê cơ trước mắt mọi người như bộ mặt bấy giờ của ông anh rể. Những “nhà” thời sự chúng tôi được một dịp kéo dài tuổi thọ bằng phương thuốc cười.

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi một người như anh, đã từng đi chiến đấu, lội đồng lội bưng, đĩa, rắn, súng đạn không màng, lại đi sợ một con thằn lằn đứt đuôi như thế?! Thắc mắc của tôi được mọi người giải đáp bằng một lô chuyện kể có tính chất giai thoại về rất nhiều người cũng có những cái sợ vô lý như vậy: Chú hai vác lúa mướn ngoài Kinh Mới rất sợ con ễnh ương. Bà Năm xóm dưới sợ con lươn. Thằng Bần chuyên giăng câu bằng mồi bọ xít lại sợ con bửa củi ...v..v..

Cuối cùng, thằng em tôi kết luận:

- Ở đời, ai cũng phải sợ một con gì đó, dù con đó hổng có làm hại gì mình.

- Tại sao? – Tôi ngơ ngáo hỏi.

- Ai mà biết! Nhưng chị cứ nghĩ coi, đúng như vậy đó, phải như vậy đó. Tựa như là.... - nó khó nhọc điều khiển các dây thần kinh của bộ não không quen với những lập luận, giải thích - giống như là... ở đời ai cũng cũng ham mê một cái gì đó, khoái một món ăn nào đó... thì cũng phải sợ một con gì đó...

Cách lý giải của nó không “biện chứng” chút nào, nhưng lại làm tôi liên tưởng đến gót chân của A-Sin. Tôi miên man suy nghĩ đến dường như bị ám ảnh. Và không hiểu sao tôi.... lúc đầu thì không tin, sau đó thì nghi hoặc, sau đó nữa thì....mơ hồ tin, và trời ạ, tôi tin...tít tìn tịt từ lúc nào không biết nữa!

Bất ngờ, tôi nhảy dựng lên khi có một con kiến cánh trụi lẳn rớt trên vai. Vậy là tôi sợ con kiến cánh! (mặc dù ngày bé tôi đã từng theo lũ trẻ bắt kiến cánh đi câu). Sau mưa, thấy một con cào cào trời (bọ ngựa) gãy kiếm, bị gió đẩy vào nằm ngoi ngóp bên cửa sổ, tôi ré lên như điện giật. Vậy là tôi sợ con cào cào trời! (mặc dù ngày bé, nghe bọn trẻ bảo con này có thể tha lửa đốt nhà, tôi thử đưa cho nó một cục than hồng thì hai cây kiếm của nó bốc mùi thịt nướng!) Sáng sớm, ra hiên chải đầu, gặp một con cà cuống què chân bò lổm ngổm, tôi quăng cả lược. Vậy là tôi sợ con cà cuống! (mặc dù hồi nhỏ tôi thường theo bạn bè bắt cà cuống đổi lấy truyện tranh với ông Bắc cho thuê sách cũ).

Rốt cuộc, không phải là một con như thằng em tôi đã nói, mà tôi đâm ra sợ gần hết cả làng những con côn trùng có cánh - ngoại trừ ruồi và muỗi.

Kỳ là vậy! Trên đời, ắt cũng lắm người có những nỗi sợ lãng nhách như tôi, trong số đó chắc cũng không ai sợ con ruồi con muỗi đâu nhỉ? Dẫu ai cũng biết rằng đó mới là những con vật có khả năng làm chết nhiều người.

Đáng sợ!!!

 

 


Các bài khác cùng chủ đề:
 
 
Thông tin sáng tác
Thư viện văn
Thư viện thơ
Tìm hiểu Phật giáo
Ý kiến bạn đọc
Thông tin từ thiện
L
I
Ê
N
H

T
G
 
Links đọc web
Tuổi trẻ
Hội nhà văn VN
Vnexpress
VTV
HTV
Tuổi trẻ Cười
Đồng Tháp
Dưỡng sinh
Web tìm kiếm Google
THƯ VIỆN HOA SEN
ĐẠO PHẬT NGÀY NAY
THIỀN TÔNG VIỆTNAM
THIỀN SƯ NHẤT HẠNH
BÁO GIÁC NGỘ
QUẢNG ĐỨC
BUDDHA SASANA
LOTUSMEDIA
PG NGUYÊN THỦY
DIỆU PHÁP ÂM
RỪNG THIỀN ĐẠT MA
PHÁP TẠNG
PHẬT GIÁO VIỆT NAM
NI GIOI NGAY NAY
PHÁP VÂN
SUỐI TỪ
TRUNG TÂM HỘ TÔNG
 
© by Thu Nguyet - All rights reserved.
Designed and developed by Nicestyle Co., Ltd.