Äáng sợ!!!
Truyện ngắn của Thu Nguyệt
Tôi sinh ra vốn không biết sợ má»™t con váºt gì cả.
Lá»›n lên má»™t chút, khi biết nghe, Ä‘á»c, hiểu được các phương tiện giao tiếp cá»§a loà i ngưá»i: những lá»i kể cá»§a bà , sách truyện, phim ảnh và những câu dá»a dẫm cá»§a ngưá»i lá»›n, tôi bắt đầu sợ má»™t con, đó là con ma.
Qua thá»i trẻ nÃt, tôi không còn sợ ma. Thấy bạn bè sợ ma, tôi hay trêu đùa và chảnh chẹ rút ra triết lý: Ở Ä‘á»i, ngưá»i ta hay sợ những Ä‘iá»u không đáng sợ. Ra nghÄ©a địa mà coi, có cái mả nà o chết vì bị ma nhát đâu? Trong khi đó, số ngưá»i chết vì tai nạn giao thông có lẽ là nhiá»u nhất trong các cách mà ngưá»i ta từ giã cuá»™c Ä‘á»i. Thế nhưng, ngưá»i ta vẫn vun vút ngả ngá»›n trên đưá»ng, mặc cho lưỡi hái tá» thần cứ xoèn xoẹt quanh mình như là m xiếc mà không há» sợ… quỉ; còn khi đối diện vá»›i không gian yên vắng má»™t mình thì lại lấm lét sợ…ma! Ngưá»i ta hay sợ trước những Ä‘iá»u không đáng sợ và không sợ trước những Ä‘iá»u đáng sợ. Hình như con ngưá»i bẩm sinh là quay lá»™n cù mèo, có lẽ do hỠđược sinh ra trên hà nh tinh trái đất – cái “trái†mà má»i váºt Ä‘á»u phải cắm dÃnh chân và o nó và nó thì quay tÃt giữa không gian. Má»i sá»± chúc đầu lá»™n cổ, sau, trước, dưới, trên, hết, còn, được, mất… Ä‘á»u chỉ là tạm bợ, tương đối; bởi cái vòng tròn thì khó mà xác định được đầu, cuối ở đâu.
Không sợ! Không sợ! Và không sợ! Tôi hay tá»± hô khẩu hiệu cho bản năng nhút nhát cá»§a mình trước cuá»™c Ä‘á»i ngổn ngang những Ä‘iá»u khiếp đảm. Ai bảo rằng khẩu hiệu là phù phiếm? Khẩu hiệu đôi khi là tối thiết! Nhá» khẩu hiệu mà tôi đã bao năm hà nh cước trên những con đưá»ng ngổn ngang kia, dẫu còn lâu má»›i có khái niệm khải hoà n nhưng thỉnh thoảng cÅ©ng rình rình dòm trước ngó sau rồi ngẩng mặt tá»± hà o: Ta cÅ©ng lì lắm chá»›! Váºy mà , chuyến vá» quê vừa rồi đã là m tôi tệ hÆ¡n cái thá»i tuổi nhá», bắt đầu nhiá»…m những cái sợ… linh tinh!
Sau bữa cÆ¡m chiá»u muá»™n, anh chị em chúng tôi chong đèn ngồi nói chuyện “thá»i sá»±â€. Toà n những chuyện lá»›n lao cả. Äang thao thao bất tuyệt vá» vÅ© khà hạt nhân, bá»—ng ông anh rể tôi ngã nhà o ra, hét lên má»™t tiếng kinh hoà ng là m tôi cứ ngỡ rằng bom nguyên tá» cÅ©ng kỵ húy, có trái bom nà o đó đã “hắt xì†khi bị anh tôi nhắc đến tên. Nhưng không, đó chỉ là má»™t con thằn lằn - không biết lỡ chân thế nà o trong cuá»™c săn Ä‘uổi mấy chú bồ hong - rÆ¡i bá»™p xuống bà n ngay trước mặt ông anh rể. Chiếc Ä‘uôi con thằn lằn bị gãy, rá»i ra, run tin tÃt như Ä‘ang thi tần số vá»›i nhịp tim ngưá»i đối diện. Sau cú rÆ¡i ngoạn mục, hồn hoà n xác, chú thằn lằn thu tà n lá»±c gắng sức bò Ä‘i, đà nh bá» lại cái Ä‘uôi triá»…n lãm quê cÆ¡ trước mắt má»i ngưá»i như bá»™ mặt bấy giá» cá»§a ông anh rể. Những “nhà †thá»i sá»± chúng tôi được má»™t dịp kéo dà i tuổi thá» bằng phương thuốc cưá»i.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi má»™t ngưá»i như anh, đã từng Ä‘i chiến đấu, lá»™i đồng lá»™i bưng, đĩa, rắn, súng đạn không mà ng, lại Ä‘i sợ má»™t con thằn lằn đứt Ä‘uôi như thế?! Thắc mắc cá»§a tôi được má»i ngưá»i giải đáp bằng má»™t lô chuyện kể có tÃnh chất giai thoại vá» rất nhiá»u ngưá»i cÅ©ng có những cái sợ vô lý như váºy: Chú hai vác lúa mướn ngoà i Kinh Má»›i rất sợ con á»…nh ương. Bà Năm xóm dưới sợ con lươn. Thằng Bần chuyên giăng câu bằng mồi bá» xÃt lại sợ con bá»a cá»§i ...v..v..
Cuối cùng, thằng em tôi kết luáºn:
- Ở Ä‘á»i, ai cÅ©ng phải sợ má»™t con gì đó, dù con đó hổng có là m hại gì mình.
- Tại sao? – Tôi ngÆ¡ ngáo há»i.
- Ai mà biết! Nhưng chị cứ nghÄ© coi, đúng như váºy đó, phải như váºy đó. Tá»±a như là .... - nó khó nhá»c Ä‘iá»u khiển các dây thần kinh cá»§a bá»™ não không quen vá»›i những láºp luáºn, giải thÃch - giống như là ... ở Ä‘á»i ai cÅ©ng cÅ©ng ham mê má»™t cái gì đó, khoái má»™t món ăn nà o đó... thì cÅ©ng phải sợ má»™t con gì đó...
Cách lý giải cá»§a nó không “biện chứng†chút nà o, nhưng lại là m tôi liên tưởng đến gót chân cá»§a A-Sin. Tôi miên man suy nghÄ© đến dưá»ng như bị ám ảnh. Và không hiểu sao tôi.... lúc đầu thì không tin, sau đó thì nghi hoặc, sau đó nữa thì....mÆ¡ hồ tin, và trá»i ạ, tôi tin...tÃt tìn tịt từ lúc nà o không biết nữa!
Bất ngá», tôi nhảy dá»±ng lên khi có má»™t con kiến cánh trụi lẳn rá»›t trên vai. Váºy là tôi sợ con kiến cánh! (mặc dù ngà y bé tôi đã từng theo lÅ© trẻ bắt kiến cánh Ä‘i câu). Sau mưa, thấy má»™t con cà o cà o trá»i (bá» ngá»±a) gãy kiếm, bị gió đẩy và o nằm ngoi ngóp bên cá»a sổ, tôi ré lên như Ä‘iện giáºt. Váºy là tôi sợ con cà o cà o trá»i! (mặc dù ngà y bé, nghe bá»n trẻ bảo con nà y có thể tha lá»a đốt nhà , tôi thỠđưa cho nó má»™t cục than hồng thì hai cây kiếm cá»§a nó bốc mùi thịt nướng!) Sáng sá»›m, ra hiên chải đầu, gặp má»™t con cà cuống què chân bò lổm ngổm, tôi quăng cả lược. Váºy là tôi sợ con cà cuống! (mặc dù hồi nhá» tôi thưá»ng theo bạn bè bắt cà cuống đổi lấy truyện tranh vá»›i ông Bắc cho thuê sách cÅ©).
Rốt cuộc, không phải là một con như thằng em tôi đã nói, mà tôi đâm ra sợ gần hết cả là ng những con côn trùng có cánh - ngoại trừ ruồi và muỗi.
Kỳ là váºy! Trên Ä‘á»i, ắt cÅ©ng lắm ngưá»i có những ná»—i sợ lãng nhách như tôi, trong số đó chắc cÅ©ng không ai sợ con ruồi con muá»—i đâu nhỉ? Dẫu ai cÅ©ng biết rằng đó má»›i là những con váºt có khả năng là m chết nhiá»u ngưá»i.
Äáng sợ!!!