31/1:
Làm chơi cái tiểu cảnh:
một khu làng linh tinh với những ngôi nhà nhỏ xíu bằng gốm. Vui nhất là có hình
ảnh hai người đánh cờ, một ông thì khom lưng đi tới đi lui huênh hoang hí hửng,
một ông ngồi điềm đạm ung dung, gợi nhớ câu chuyện thiền sư Phật Ấn và nhà thơ
nổi tiếng Tô Đông Pha. Cha Pha là nhà thơ giỏi, có làm quan chút đỉnh nên thỉnh
thoảng cũng có tí nghinh ngang. Chơi thân với thiền sư Phật Ấn, bố Pha lâu lâu
cũng ra vẻ “ngộ” hơn bạn. Bữa ổng làm được bài thơ hay, có đề cập đến vấn đề
“bát phong xuy bất động” trong Phật giáo (8 ngọn gió thổi không lay) bèn sai người
đem khoe với thiền sư. Thiền sư đọc thơ biết tỏng là bài thơ ổng viết do tài
làm thơ, văn hay chữ tốt thôi chớ thật sự thì chẳng thấu sâu Phật pháp, bèn phê
vào hai chữ: “Phóng thí” (tức là đánh rắm!). Ông Pha biết, tức nghẹn, bèn phóng
liền qua sông, đến gặp thiền sư để hỏi tại sao dám chê bài thơ tuyệt tác của ổng
thúi hoắc! Thiền sư nhẹ tưng cười: Ông nói là 8 ngọn gió thổi không lay động,
sao chỉ có chút xíu gió của cái rắm mà đã thổi ông bay qua sông tới đây rồi?!
Ông Pha ngẩn tò te, hiểu ra mình thiệt là ẹ.
Hihi… mình để cái tượng
này, ngày ngày dòm ngắm, nhớ ngưỡng tiền bối Tô Đông Pha, và tự răn nhắc nhở
mình, chớ có dùng văn hay chữ tốt, giả giọng thiền sư, cao ngạo với đời…
Mà đời, gió tạt tứ phương!
Nhất là ngọn gió thứ 3 (*) trên FB, nhiều khi né không kịp. Nên để “tránh gió”
mà vẫn ung dung vui vẻ với đời thì chỉ cần nhẹ nhàng ấn phím “delete”, chớ có
quan tâm tranh luận, giải thích chứng minh... làm gì, rồi quên đi là phẻ nhứt!
-------------------
(*): 8 ngọn gió là:
1-Lợi (lợi lộc)
2-Suy (hao tổn)
3-Hủy (chê bai chỉ
trích)
4-Dự (gián tiếp khen
ngợi)
5-Xưng (trực tiếp ca tụng)
6-Cơ (dựng sự việc giả
để nói xấu)
7-Khổ (gặp chướng
duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não)
8-Lạc (gặp được duyên
tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan)
30/1:
Hình ảnh hiếm thấy!
(không dành cho người
sở hữu nhiều nỗi sợ...)
Ngài rắn lí lắc nào đó
đã rất chảnh, muốn lưu lại một giai đoạn trưởng thành ngoạn mục của mình, nên
khi lột da đã chọn một vị trí thiệt ngạo nghễ, và hoàn thiện kỹ thuật một cách
xuất sắc, để bộ da còn nguyên vẹn, đẹp vô đối, treo phất phới như một dãi lụa
vô cùng ảo diệu!
Chọn đâu không chọn,
lựa ngay cái cửa chính, ngay đầu hồi, đã thế còn luồn vào nguồn dây điện một
cách khéo léo như làm xiếc! Mình ngồi ngắm mãi, hổng lẽ kêu rắn ơi, mày ra đây
tao lạy mày cái!
Hồi mới về khu đồi còn
vài chú rắn. Những con rắn không độc thường nhanh nhẹn và nhát người, nhưng
những ngài rắn độc thì chậm chạm và chẳng sợ ai. Có những khi mình đi sau đuôi
nó, mình đi thì nó bò, mình ngừng thì nó dừng lại, rất ung dung tự tại.
Rồi chúng biến đi,
thưa dần, lâu rồi mình không nhìn thấy con nào nữa, có lẽ một phần vì mình
nguyện mong chúng đừng náu ở đây, gây sợ hãi cho mọi người. Hơn năm nay, không
thấy những con bìm bịp đi loanh quanh khu đồi như trước nữa là mình biết rắn đã
sơ tán gần hết khỏi nơi này. Haha… vậy mà đêm qua, một chú tinh nghịch nào đó
lại về treo bộ quần áo tòn teng cái chơi!
Mà tụi muông thú ở đây
cũng lạ! Rừng rú mênh mông, cây cối đầy ra đó, nhưng chúng cứ lựa ngay cửa nhà
tui mà làm tổ. Hết nhà chim này đến nhà chim khác, tắc kè và sóc, kể cả ong các
loại, về làm tổ ngay trên trần tường phòng khách mới gọi là cà chớn vô phương!
Và rồi đến rắn cũng về ngay cửa để thoát xác lột da. Thiệt chúng chẳng coi mình
ra cái thá gì nữa!!!
Ảnh 1: Ngay đầu hồi là
tổ chim cũ, chú rắn về lột xác bên cạnh tổ chim cho ấm! kkk…
Bạn nào sợ rắn thì
đừng xem, và đừng còm những lời sợ hãi vào đây. Thêm một lời nhắn cho những ai
còn ôm trong người quá nhiều nỗi sợ: Khi nào bạn còn nhiều nỗi sợ là bạn còn
nhiều nỗi khổ. Loại bỏ 1 nỗi sợ là bạn tiến gần đến tự do thoải mái 1 bước.
Hạnh phúc thật sự chỉ đến với người ít nỗi sợ nhất – kể cả nỗi sợ mình không
hạnh phúc!
https://www.facebook.com/1383266102/videos/pcb.10218941078342955/10218941045262128
29/1:
Cần gì sông biển mênh
mông
Hồ con bơi nhỡn vòng
vòng cũng vui.
Có nước là có cả trời
Bóng soi thế giới muôn
nơi bốn mùa...
Mặc đời được mất hơn
thua
Một vòng sóng nhỏ cũng
vừa tỏa lan...
27/1:
Làm cái nhà vách bằng
đất, tưởng đơn giản, ai ngờ công phu tỉ mẩn gì đâu. Nghĩ loài người xưa chắc
khởi thuỷ ở hang rồi dần dần tự làm nơi trú ngụ... Ban đầu chắc một số tộc
người cũng làm nhà bằng đất. Bây giờ sau bao thời gian, phát triển, hiện đại đủ
thứ... lại có lúc quay về thích nhà đất như xưa...
(video: Hồi xưa
thời chế độ mẫu hệ, hổng biết đàn ông hay phụ nữ đắp đất xây nhà, bây giờ con
gái cũng đắp tường đất ngon lành nha nha...)
https://www.facebook.com/1383266102/videos/pcb.10218913846222169/10218913840782033
18/1:
Văn nghệ Ngày thong dong
https://www.facebook.com/thunguyetvn/posts/10218837104223667
12/1:
Nắng đẹp chiều đông. Có cái chỗ ngồi đốt lửa chơi
thôi mà lâu lâu lại chăm chút điệu đàng như vậy. Mỗi lần ngồi vẽ cát, lại nhớ
câu ca dao: "Dã tràng se cát biển đông/ Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán
gì!". Con người thiệt cà chớn! Tự dưng gán vào sự tích con dã tràng, oan ức
cho con nhỏ, nó rảnh đâu mà se cát lấp biển, nó lọc cát tìm thức ăn mà để lại
những viên cát đẹp vậy, đáng lẽ phải khen ngợi nó mới phải, đằng này lại gán
ghép chê bai nó! Đúng là suy bụng ta ra bụng... dã tràng! kkk...
9/1:
Khoảnh khắc tuyệt vời
trong ngày là “ngắm trăng buổi sáng”. Ở vườn thiền, sau giác ngồi thiền trên những
tảng đá thạch anh ngoài trời, mình trải toạ cụ nằm vắt chân trên đá, ngóng ngó
lên bầu trời sáng sớm ánh lên những tia nắng đầu tiên, rình mấy cánh chim bay lấp
loáng qua bầu trời mỗi ngày một vẻ đẹp khác nhau. Trải nghiệm mới thấy rằng khi
ta ngồi hay đứng ngước nhìn lên bầu trời rất khác khi ta nằm ngắm trời. Vũ trụ
mênh mông mang lại cảm giác thật lạ, khi mắt ta chỉ tràn một bầu trời trong vắt
hay mây trãi ra tầng tầng lớp lớp. Thanh thản tinh tế thấy mình là một phần của
tự nhiên, liên thông và thể nhập.
Nếu có thể, bạn hãy thử
một buổi sáng nằm nhìn lên bầu trời, nhất là những hôm có trăng ban sáng, bạn sẽ
thấy nhẹ nhàng thanh thản biết bao…
Và tràn đầy năng lượng
cho một ngày mới trong cuộc đời.
6/1:
Lên chùa ta nhặt vài
bông sứ
Thấy cánh phù dung
rụng xuống đời!
Hồi xưa mình viết hai
câu thơ như vậy! Lụm bông sứ mà thấy bông phù dung, lãng xẹt luôn! Haha... Đọc
hết bài thơ và phải có kiến thức địa lý lịch sử mới hiểu, thì ra là lụm bông sứ
trong chùa Phù Dung ở Hà Tiên. Hihihi...
Cây phù dung vườn
thiền đẹp quá! Đi vô đi ra cứ ghé lại theo dõi từng giờ màu sắc của hoa.