Theo mùa

Theo mùa

 

Lòng người chẳng hạ chẳng đông

Lòng ta hạt nhớ đem trồng đất quên.

 

Cây đời ta mọc mình ên

Ngả nghiêng rồi cũng làm nên bóng tròn.

Lẽ thường nắng tắt mưa tuôn

Ta không có bóng vẫn còn có ta.

Không cần trái, chẳng cần hoa

Xanh xanh vài chiếc lá là có cây.

 

Lộc non chăm chút tháng ngày

Vậy rồi …

                     ta thả lá bay theo mùa!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *