Thấu hoa
Chị nhốt hoa vào trong chiếc cốc
Úp lại làm bình phong kín hoa
Chị bảo: Hoa chìm trong đáy nước
Hương vẫn trồi lên thơm phía hoa.
Giữ lại cho hoa một chút hương
Vì hoa mà cũng thiệt vì thương
Phận mình như cánh hoa ngoài gió
Hương đã rời xa biệt biệt buồn.
Chị nhốt hoa vào trong chiếc cốc
Em ngồi tẩn mẩn xót thương hoa
Dẫu hương còn đó thơm ai biết
Chỉ thấy trơ buồn một sắc hoa!
Chị ơi trời đã sinh ra phận
Chúng mình như thể chút hoa kia
Hương lòng nhân hậu ta trao tặng
Rồi sẽ mùa xuân trả lộc về.