Ghi chép tháng 4/2023
18/4/2023
Dành dụm tiền tậu hai con Qui (rùa núi). Mỗi con một tính, ngẫm cũng vui đời! Một con biết chấp nhận thực tại, hưởng thụ cuộc sống, ăn no ngủ kỹ, thỉnh thoảng biết bò thong thả dạo chơi ngắm mây trời và nghe bà chủ vườn nói lời ngon ngọt. Một con không chấp nhận thực tại, bò lổm ngổm suốt ngày, không ăn uống gì hết! Ban đầu mình xót ruột lắm, thấy nó tự hành xác, vác cái mai nặng mà lủi nhủi bò khắp bãi cỏ rộng, rúc hết góc này đến góc nọ…; miết rồi thôi kệ, tùy duyên! Chúng sinh thích sao thì vậy! Không thể can thiệp vào đời nhau! Hihihi…
Tối đến mình mang hai đứa vô chuồng ấm áp cho nó ngủ, mà con kia cứ lộp cộp bò! Sáng sớm sương mù còn dày đặc, nó đã thức, bò lộp cộp!!! Con kia sống chung với “đứa ngu”, nó tự biết bảo vệ bản thân bằng cách rúc đầu vô góc, ngủ sâu; mặc kệ con kia bò trèo qua trèo lại lên người, đã có cái mai cứng cáp, nó bình thản ngủ và mơ những giấc mơ rùa! kkk….
(ảnh hai đứa lúc mới ôm về, và “ngôi nhà hạnh phúc” của chúng mình mới tạm dựng. Kkk….)
12/4:
Mình đi xem phim về ca sĩ Mỹ Tâm vào giờ… đi chợ nên rạp duy nhất chỉ có một vé là mình! Ngồi một mình một rạp, xem phim, ta nói nó thú vị gì đâu! Không phải là fan của Mỹ Tâm, nhưng hơn 20 năm trước khoái chí khi nghe Mỹ Tâm hát bài “Hát với dòng sông” có câu: “Tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề hối tiếc”. Lúc đó nhiều ý kiến trái chiều về câu này. Mà kỳ, mỗi người một quan điểm sống, sao bắt người khác phải sống theo quan điểm của mình? Ai “mong đợi” và “hối tiếc” thì cứ tha hồ mong đợi hối tiếc mòn đời, ai không mong đợi hối tiếc thì kệ người ta, để người ta tự tại thảnh thơi, sao cứ bắt mọi người phải hừng hực nung nấu như mình! Có cái lời bài hát mà bao người cãi lộn, giận nhau, nghỉ chơi một thời… Hihi…! Cũng ngộ!
Mình trồng hoa kiểng, đôi khi vì cái đẹp tổng thể hài hòa mà cư xử ép với cỏ cây, ví dụ như phải cắt mấy cái cây cao tốt cho nó thấp xuống bằng trang lứa cho đẹp đồng bộ. Mỗi khi làm điều này mình thật không thích, bởi cứ nghĩ tại sao phải bắt đứa cao lùn xuống cho bằng đứa thấp? Mà lẽ đời là vậy, người giỏi hạ xuống cho bằng kẻ dở thì dễ, chớ khó mà bắt kẻ dở nâng lên cho bằng người giỏi được! Đó là sự bất công để đổi lấy cái đồng đều, giống nhau.
Tóm lại là cây ơi tao không “mong đợi” mày cao trong cái tập thể cần sự cào bằng, giống nhau, nên tao sẽ không “hối tiếc” khi phải cắt bỏ mày vậy!!! Ai biểu…. (…)… Hihihi…
10/4:
Hổm rày phải dành cả “thanh xuân lâu năm” để lụm sỏi chọi chim! Ta nói nó bực mình mà cũng mắc cười!!!
Mình xây cái nhà, chừa hai cái cửa sổ tròn trên mái, một cái ở trên gác mình ngủ, để đêm đêm có thể dòm ra ngoài nghía chút trăng sao. Vì là cái cửa kính nên bóng soi như gương, thế là mấy con chim bay ngang, nhìn vô thấy bóng nó, nó lại tưởng là “thằng nào thấy ghét”, bèn lao vô kính mà mổ! Ban ngày cứ rầm rào từng phát ở cửa phía trước là con phướn lớn, cộp cộp rộp rộp ở đằng sau là con phướn nhỏ! Mình sợ bể kính nên phải xua nó đi bằng cách giậm chân, lụm sỏi ném… vào vũ trụ!!! Chớ biết làm sao giải thích với nó “cái đứa thấy ghét” trong gương là chính nó chớ ai! Đôi khi ngẫm nghĩ: Nếu nó nhìn vào gương với vẻ mặt dễ thương thì đâu có thấy cái đứa trong gương gườm gườm dòm nó, để phải ê mỏ mổ lấy bóng mình!!! Ôi trời, người cũng vậy, huống gì chim.
Hồi sáng ra nhà sách thấy cuốn này: “Chim chóc chưa bao giờ ngốc”, nhớ lũ chim ở vườn thiền, cầm lên cười mãi!
9/4:
Đẹp mà đến thế thì thôi…!!!
Đâu cần sặc sỡ thì đời mới hoa! kkk…
6/4:
Đội nắng đi tới đi lui làm cái tiểu cảnh cho gốc cây, vừa làm vừa trò chuyện với mấy cái cây xung quanh:
– Ê, thấy vầy được hông?
– Bỏ bớt ra một người đi bà ơi, chốn điền viên chớ đông người cũng cãi lộn hà!
– Ủa, cãi lộn cũng vui mà!
– Ừ, vui thì bà làm đi, tui đâu có lỗ tai đâu mà sợ bịnh!
Hahaha…
Làm xong mấy gốc cây dưới đất, rồi ngước lên dòm cái đọt cây trên trời! Chà, cái ngọn cây này mà làm cái tiểu cảnh trên đó chắc là kỳ vĩ lắm!!! ( Cây cao chừng 8 mét chớ mấy! Xem ảnh cuối lúc xe cẩu trồng cây để biết nó dễ leo lên thế nào! kkk…)
Ừ – cái cây nói – Bà leo lên đây làm cái tiểu cảnh thì đời mới nể! Nào…!!!
Hahaha… Dạ thôi!