Tản mạn

Tản mạn

 

Tôi là con bé nhà quê

Quanh đâu xa cũng quẩn về bến sông.

 

Nơi con nước lớn nước ròng

Xuồng ba lá lướt tràn bông lục bình

Trái cà na lúng liếng xanh

Chùm me nước đỏ treo cành đố leo

Đế, nga – mía trẻ nhà nghèo

Bông ô môi rớt trôi theo câu hò.

 

Nhớ quê ngồi viết bài thơ

Bao nhiêu kỷ niệm mập mờ lãng quên

Giận đời người cũng như tên

Bắn chưa tới đích đã quên đường về!

 

Tôi là con bé nhà quê

Quanh đâu xa cũng quẩn về bến sông

Nhưng đâu chỉ nước lớn ròng

Thiên tai lũ lụt bến sông ngập rồi

Tôi thầm nuốt tiếng đò ơi

Cầu tre trôi mất, thôi người lại đi…

 

Buồn không biết nói câu gì

Rứt tàu lá dọc đường đi thả về…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *