Tại sao mình phải
Mình ngu nên mới đi buồn
Thương mình ngu quá nên buồn quá đi!
Ghét buồn thì hãy vui đi
Vui rồi thì biết có gì vui đâu
Dạo vườn chân trước chân sau
Dấu chân in đất rõ màu thế gian
Vui buồn là món cưu mang
Ráng buông đặt xuống vội vàng ẳm lên!
Một ngày được mấy lúc hên
Thấy trời trong vắt thoắt quên vui buồn.
Cảm ơn trái đất thấy thương
Quay vòng mà có con đường cho ta.
Vui buồn bước lại bước qua
Để tâm phân biệt biết là đang đi.
Buồn vui thắc mắc làm gì
Thong Dong ta bước để đi về mình.