ta nghe nhọc lòng
Cám ơn hai chữ “sắt son”
Dư giả, phung phí lại còn quá sang!
Tui quê mùa, dốt, nghèo nàn
Chén đâu mà đựng cỗ bàn đế vương.
Trời cho còn chút khiêm nhường
Gia tài tiên tổ, người thương xin chừa.
Tui là con kiến lơ ngơ
Niềm tin gãy mất, tui bò đi đâu?!
“Sắt son” chữ trả cho câu
Câu trả cho giấy… lắc đầu không nghe.
Có con dế khóc bên hè
Khóc mà như hát! Ta nghe nhọc lòng.
————
đọc thêm:
Tui vừa có sắt vừa có son
Son để tô tim, sắt giữ hồn
Hồn khờ đem sắt rèn tim sắt
Tim dại trui hoài non vẫn non!