Suông
Bằng đôi mắt của ngày xưa
Mình soi qua nắng bây giờ ngắm hoa.
Mắt xưa khờ dại thiệt thà
Trong veo một cõi chẳng pha gợn đời
Không buồn khi thấy hoa rơi
Không lo khi thấy hoa cười dưới mưa.
Hoa xưa tươi đến tận giờ
Hoa nay chưa nở đã ngờ ngợ phai
Mắt mình nào phải mắt ai
Mà sao cái thấy loay hoay mắt người.
Bước không qua nổi khóc cười
Thế nhân một nỗi cứ rười rượi đau!
Tóc xưa bạc lóe trên đầu
Tay xưa giờ vuốt nỗi sầu thiệt suông
Xưa – Nay một cõi vô thường
Cảm ơn đời tặng khúc đường Thong Dong.