Sống lại…?

 Sống lại…?

Bất chợt mà nghĩ: Nếu như có ông Bụt hiện ra và cho mình một phép mầu: Được quay lại sống từ đầu y như bao nhiêu năm qua đã sống. Nghĩa là được khuyến mãi cho thêm 46 năm tồn tại nữa trên đời, nhưng phải sống lại y chang những gì mà mình đã trãi suốt mấy chục năm qua, với những vui buồn, được mất, hạnh phúc, khổ đau từng có. Liệu mình có đồng ý không nhỉ?

– Nào, – Bụt nói – con hãy chọn đi, ngay bây giờ, hoặc con sẽ là một đứa bé sơ sinh với số tuổi khởi điểm là 1, đường đời dằng dặc thênh thang ở phía trước với những niềm vui nỗi buồn mà con đã biết; hoặc con vẫn là một phụ nữ hiện tại 46 tuổi, già khú tới nơi rồi, đường đời chỉ còn một khúc (một khúc dài bao nhiêu thì “thiên cơ bất khả lộ”, ta hổng nói ra đâu) nhưng chắc chắn một điều là quỹ thời gian để vớt vát vui chơi nhảy múa của con chẳng còn bao nhiêu nữa (đừng hòng năn nỉ ta bật mí quỹ thời gian ấy còn bao nhiêu, hoặc hối lộ ta gia hạn, cho thêm). Nào, chọn đi, ta cho con suy nghĩ 15 phút.

Mình xúc động dâng trào, quì xuống bẩm:

– Dạ thưa Bụt, con đội ơn Bụt nhiều lắm lắm vì đã hào phóng ban cho con một đặc ân. Đặc ân này quả là quá lớn, bởi thiên hạ cổ kim vật vả kiếm tìm, bằng mọi cách để được sống dài hơn dù chỉ chục năm cũng đã là mơ ước lớn; đằng này Bụt hào phóng cho con tới những 46 năm. Ôi , Bụt ơi! Không biết dùng lời gì để nói lên sự cảm kích của con. Nhưng con không cần đến 15 phút để trả lời đâu ạ, con…

Bụt lật đật cắt lời:

– Khoan nào con, suy nghĩ cho chín chắn, 15 phút cũng đâu có lâu lắc gì. Con hãy cho ta có dịp rảnh rang, đứng đây già chuyện chơi với con một lát. Ta làm Bụt đôi khi cũng ấm ức lắm, muốn chuyển ngành qua làm quân sư để được nói nhiều hơn cho đỡ xì-trét miên man. Bây giờ ta xin tì một tí, phân tích cho con nghe nha! Con định từ chối chớ gì? (Ta là Bụt, dòm bộ dạng cái mỏ của con là ta biết tỏng con sắp nói cái chi rồi!) Con ơi! Công bằng mà nói, con đã có một cuộc đời khá đẹp, hạnh phúc nhiều hơn đau khổ. Khối người mơ ước có được một cuộc sống như con. Làm Bụt, dòm ngó muôn nẻo thế gian, ta biết, số người khổ hơn con chen chúc khắp cõi trần. Con tuy tính tình hơi bi lụy, đa sầu đa cảm, nhưng ta biết con cũng có một mớ chỉ số IQ, đủ để công bằng nhận xét đánh giá đúng mức cái cấp độ hạnh phúc của mình so với chúng sinh đồng loại. Lẽ nào con không chọn nhận lấy phép mầu của ta để được sống lại 46 năm qua, với những tháng ngày trẻ trung xinh đẹp… Mà lại chọn lấy hiện tại ngang đây làm một bà già U50, ngó mà phát ngán?! (Phụ nữ mà nghe ta phân tích tới khoản này hổng nao lòng mới lạ! – Bụt nhịp nhịp cây phất trần, toát ra vẻ tự tin…).

– Dạ, con rất… n…a…o… lòng – mình mếu máo – Con là đứa xí xọn cũng vào hàng có hạng; ham nhan sắc, sợ già sợ xấu lắm Bụt ơi! Con cũng muốn sống lại những ngày ấu thơ với nhiều kỷ niệm; con cũng nhớ mẹ thương cha, yêu quí anh chồng đã khuất; muốn gặp lại tất cả bạn bè người thân năm xưa biền biệt mù xa… Nhưng… Con có cái bệnh mãn tính rất ngu là Hạnh phúc dễ quên, niềm đau hay nhớ. Hồi tưởng lại quãng đời đã qua, con mồn một rát rạt những kỷ niệm đau buồn, còn mấy điều vui vẻ thì con cười cái là quên văng muốn hết. May là mười mấy năm nay nhờ Phật pháp mà con được chữa trị bớt cái bệnh này, cũng đã biết quên, xả bỏ rất nhiều nỗi buồn ác tính. Tuy vậy, di căn của bệnh vẫn còn, chưa tiệt gốc. Do đó, thiệt tình mà nói, dòm lại quãng đời đã qua, con mắc ngán chớ hổng thấy gì ham. Con cũng công nhận rằng con đã có một quãng đời tạm cho là trên trung bình, 6 điểm về hạnh phúc và thành đạt so với khả năng thực chất  thấp bé của con. Đôi lúc con cũng có hài lòng về những điều mình đã hành xử tốt trong mấy chục năm qua, nhưng với nhận thức của con hiện giờ, con thấy  sống như quãng đời qua của mình có quá nhiều uổng phí, nên con chẳng muốn lại quay lại xài thêm mấy chục năm uổng phí như thế nữa rồi mới lại bắt đầu cái nhận thức mà con đang có ngày hôm nay. Bây giờ, dẫu con cũng chưa làm được gì ngon lành hơn những điều đã làm, nhưng đáng quí nhất là con có được sự hiểu biết và nhận thức mà con cho là rất hữu ích và có ý nghĩa thật sự cho một kiếp đời con.

Bụt lại nhịp nhịp cây phất trần, gật gật gù gù ra vẻ hài lòng rồi nói:

-Ừ! Con đã hiểu được như vậy thì ta cũng mừng. Thật ra, ta lấy đâu ra 46 năm tuổi thọ để khuyến mãi cho con, lại càng không thể bắt cả xã hội quay lại từ năm 1963 để cho con có bối cảnh sống y chang những ngày xưa cũ. Chẳng qua đây là bài trắc nghiệm tâm lý để thử tự nhìn lại mình thôi. Ta đã đem “bài” này tham khảo nhiều người. Thật bất ngờ là số người không muốn sống lại những ngày đã qua rất nhiều con ạ. Dẫu luôn hoài niệm, tiếc nuối quá khứ, nhưng ít ai muốn sống lại nó. Điều này nói lên nhiều vấn đề lắm, các nhà nghiên cứu tâm lý và xã hội học ắt diễn đạt rành rẽ hơn ta. Ta nói cà bơ cà bông vậy thôi nhưng chắc mọi người cũng hiểu (ai chưa hiểu từ từ cũng hiểu nếu không thuộc dạng tham lam si mê quá) À, già chuyện thêm chút nữa con nghe: Hôm rồi ta bay ngang chỗ sân khấu kịch Indecaf, thấy họ diễn cái kịch Pháp sư xuống núi, ta coi cọp một khúc, thấy vở kịch nói lên cái vấn đề cũng hay. Có ông pháp sư luyện được  cái phép làm cho người chết dù mấy chục năm rồi cũng có thể sống lại, vậy mà cả bầu đoàn của ổng ế thê thảm vì thiên hạ ai cũng bù lu bù loa kêu khóc thương tiếc nhớ nhung những người thân đã chết, nhưng khi ổng đến tiếp thị rằng ổng có thể làm cho người chết sống lại thì hổng có ai mướn ổng mần hết! Ổng thất nghiệp ế đói thảm thương luôn! Và còn bị mọi người đuổi cổ hất bay về núi! Ha..ha… (Bụt cất giọng cười ha há có vẻ hơi… vô duyên nhưng rất thâm trầm, chua xót… ém nhiều ý nghĩa!)

Mình im re, ứ biết nói gì nữa. Bụt cười xong phát, vẫy phất trần cái rẹt, vừa tranh thủ bay vừa nói: “ta… đi… đây…”

Mình quay qua sống tiếp.

Và thỉnh thoảng “bất chợt mà nghĩ…”

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *