Sợi tóc bạc của anh
Em cầm sợi bạc của anh
Sợ anh đau đến không đành nhổ đi
Cái đau nào có đáng gì
Mà em thương đến nhổ đi không đành !
Sợi tóc bạc giữa tóc xanh
Em run sợ nghĩ rằng mình hoá thân
Nhổ đi, đau có một lần…
Mà thôi, rồi cũng chẳng cần nữa đâu !
Rồi đây dần tóc bạc màu
Rồi đây mình sẽ mất nhau hay còn ?!
Thôi thì giữ chút này thương
Hôn lên tóc nghẹn… em buông trả về !!!