Soi gương
Đem gương ra tự ngắm mình
Rõ ta mà lại thấy hình như ai
Thời gian người tính tháng ngày
Đời buồn vui tính trên vài nếp nhăn.
Ta nhìn ta mới hay rằng
Ai thương ta cũng chẳng bằng ta thương !
Vi vu trăm vạn nẻo đường
Hụt chân bỗng rớt về phương trời mình
Xoa bàn tay trắng lặng thinh
Nhổ dăm sợi bạc nghe hình như đau…
Mắt mi mũi miệng lao xao
Lạ quen thật giả cũng tao với mày
Thôi thì tay nắm lấy tay
Vần thơ xe cát cho đầy số không.