Sợ…
Được ví là trăng mà chẳng dám rằm
Bởi sợ có ngày trăng khuyết
(nên luôn khuyết!)
Được ví là hoa mà sắc hương giấu biệt
Bởi sợ ngày hoa rơi.
(rồi cũng rơi!)
Ê, ta vốn là Người
Sợ..
Phải rồi.
Sợ quá!!!
Sợ…
Được ví là trăng mà chẳng dám rằm
Bởi sợ có ngày trăng khuyết
(nên luôn khuyết!)
Được ví là hoa mà sắc hương giấu biệt
Bởi sợ ngày hoa rơi.
(rồi cũng rơi!)
Ê, ta vốn là Người
Sợ..
Phải rồi.
Sợ quá!!!