Ru mây

Ru mây

 

 

Ơi à… cũ kỹ làm sao

Ta im lặng vắt nghêu ngao lên trời.

 

Một đời làm cái sự trôi

Đôi khi buồn, khóc cho rơi mất mình

Xá chi làn gió vô tình

Bay đâu thì cũng rộng rinh là trời

Tầng tầng lớp lớp lẻ loi

Ru mây mà thấy à ơi kiếp mình!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *