Rao vặt

Rao vặt

 

Mười hai Bà Mụ đã thơm thảo trao tặng cho cho má mình một đứa bé gái với gương mặt tươi vui và nụ cười luôn thường trực trên môi. Vậy rồi đời dạy cho nó biết buồn, biết khóc! Gương mặt tươi vui dần biến mất và nụ cười cũng dần thưa vắng trên môi. Mình đã nghe kể lại, ngày ăn thôi nôi (sinh nhật lần thứ nhất) theo tục lệ dân gian, người ta bày ra một cái mâm, trên đó đựng một số món đồ tượng trưng cho nghề nghiệp để em bé chọn bắt một thứ, coi như “bói” trước sau này lớn lên em bé ấy sẽ rẽ theo hướng nào. Và em bé là ta ngày ấy đã chọn lấy một cây viết và cái gương soi. Mấy dì mấy cô xúm vào đoán vận: “Vậy là sau này lớn lên nó sẽ mần cô giáo (vì chọn cây viết) và điệu dữ lắm (vì chụp cái gương soi)!” Người nhà quê, dòm cây viết chỉ biết liên tưởng tới nghề dạy học, ai mà biết cái nghề “viết văn, làm thơ” là cái nghề gì! Còn cái gương soi thì với họ là chỉ tượng trưng cho cái sự làm đẹp, điệu dà, xí xọn thôi…

Con bé ấy đã lớ ngớ lớn lên và chẳng nhớ gì đến chiếc gương soi, cây viết mà nó chọn từ cái ngày biết đi lẫm chẫm, nhưng cây viết và cái gương thì luôn có bên nó; mỗi ngày nó soi nhìn lại mình và đánh dấu lên những trang văn.

Nụ cười – gia tài vô giá vô tận mà nó có – dẫu không cần dè sẻn, có tiêu pha hoang phí mấy thì cũng chẳng bao giờ hao hụt, thế nhưng đó lại là thứ mà nó ngày càng không có nhiều dịp để sử dụng. Gương mặt nó ngày càng xa cách với nét tươi vui bẩm sinh thời bé; soi vào ánh mắt những người thân, nó cảm nhận rất rõ điều đó. Rất nhiều khi nó thảng thốt bất chợt nhìn nó qua gương, nó đau thắt lòng! Nó muốn cất lời xin lỗi má, rằng con đã hư hao, làm mất đâu rồi nét mặt và nụ cười thiên thần mà má đã chắt chiu nâng niu ban tặng cho con. May mà… (Ôi “may mà…”!!!) má đã ra đi sớm, má không phải nhìn thấy con bé của má ngày ấy bây giờ, nếu không, lòng mẹ chắc là đau đớn lắm khi nhìn thấy con gái của mình mỗi ngày cứ  thâm canh và bội thu những nỗi buồn…

Má ơi! Xin lỗi má vì con đã đánh mất nét mặt và nụ cười má đã tạo cho con.

Ta ơi! Xin lỗi mình vì khoảng cô đơn mỗi ngày thêm lớn rộng mà ta thì cứ thu mình nhỏ lại, nhỏ đến vô hình như cái bóng của hạt bụi ngày mưa.

Cuộc đời ơi! Xin lỗi cuộc đời vì ta đã vụng về không biết khỏa lấp, xóa đi dấu vết của cuộc đời qua những gian nan mà đời thử thách.

Cuối cùng, tôi xin lỗi với chính nụ cười thật sự của mình vì mỗi ngày tôi đã thay thế nó bằng “hàng giả”.

Hình như mỗi khi đưa ra lời xin lỗi, người ta thường đính kèm, khuyến mãi một nụ cười. Ôi, xin lỗi, tôi lại bỏ quên mất rồi nụ cười đâu đó, hiện thời lu bu chưa thể tìm ra để đính kèm…

Có ai biết nụ cười thật sự của tôi làm rớt ở đâu, chỉ giùm, xin hậu tạ.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *