Qui luật

Qui luật

 

Thời trẻ con tôi nghịch bùn số một

Mặt mũi lấm lem, tóc cháy hoe vàng

Mẹ tôi mắng suốt ngày như  hát:

“Con bé này không thể giàu sang!”

 

Mẹ mất, tôi học giỏi nhất làng

Ra thành thị, móng chân vàng sơn đỏ

Sang trọng bước qua thời tuổi nhỏ

Nay trở về thăm mộ mẹ… bâng khuâng….

 

Trẻ con nhà bên xúm đến rần rần

Mặt mũi chúng không khác tôi ngày ấy

Những ánh mắt như thiên thần thơ dại

Tôi nghe mình khét cháy một vùng tim.

 

Mái tóc vàng hoe giờ biết đâu tìm

Cái mũi lấm lem mần sao tôi làm được?

Mới hay cái giòng đời như nước

Xối sạch mình cả điều muốn và không.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *