Quê buồn
Vẫn dòng sông bình lặng chảy
Lục bình bãng lãng phiêu du
Bông tím bạc màu hơn trước
Vàng khô chùm trái trâm bầu.
Thỉnh thoảng đôi lần trở lại
Cánh cò bay lẻ ngu ngơ
Trời xanh có như cũ
Đường xưa bụi giống bây giờ?
Mẹ ai tưới hàng bông bụp
Đất nồng bốc khói trong trưa
Khom lưng nhặt vài lá rụng
Áo màu giống mẹ tôi xưa
Mái cũ rêu dày xanh mướt
Sân buồn đàn kiến hồi hương
Nửa mảnh gáo dừa đọng nước
Soi gương chú nhện sau vườn.
Bóng xoài ba tôi mắc võng
Sáng chiều hai hướng chờ trông
Con ở thị thành nắng bỏng
Bóng xoài mát đến con không?
Vỡ òa bước chân trẻ dại
Tôi quì khóc với rơm khô
Cổ tích từ rơm kể lại:
- Còn đây một dấu chân cò…