BaÌ£n coÌ thể bâÌm vaÌ€o link dươÌi đây để Ä‘oÌ£c:
Vá» Äất
Sau 18 năm trị vì, vua Gia Long qua Ä‘á»i.
Tin “hoà ng thượng băng hà †loan Ä‘i như cÆ¡n gió xoáy trong đám lá khô. Thà nh phố nhá» nhắn được nhà Nguyá»…n chá»n là m kinh đô nầy bá»—ng mang má»™t vẻ gì nghiêm trá»ng khác thưá»ng khi tin nhà vua qua Ä‘á»i được loan ra. Mặc dầu phần đông các quan lá»›n đương triá»u khắp nÆ¡i đã có mặt, nhưng đội kỵ mã hoà ng cung mang há»a lệnh khấp báo tin vua mất cÅ©ng tá»a ra má»i miá»n. Chết là hết hay còn; vá» hay Ä‘i? Câu há»i cÅ© muôn Ä‘á»i bá»—ng đến từ má»™t trạng thái thưá»ng ngà y vừa má»›i đột ngá»™t chuyển sang cảnh má»›i: Sống và chết.
Những ngưá»i ngồi trong chiếc thuyá»n rồng vang rá»n nhã nhạc và rá»±c rỡ đèn đóm trên sông Hương, nhìn mÅ© áo cân Ä‘ai cá»§a nhau và cùng nhiá»…m lên nhau má»™t niá»m tin không có thá»±c rằng, chiếc thuyá»n là má»™t lâu đà i chứa má»i uy quyá»n cá»§a thiên tá» và quần thần thì không thể mất hay chìm được. CÅ©ng như bản thân nhà vua không thể chết được vì ngà i ngá»± trên những quyá»n uy cá»§a má»i quyá»n uy. Thần chết cÅ©ng như thần hoà ng, thần sông, thần núi... nếu được sắc phong cá»§a triá»u đình chắc sẽ vui mừng ném lưỡi hái âm dương, vá»™i vã và o Ä‘iện Thái Hoà lạy tạ. Thế nhưng cái chết và cái sống vẫn là má»™t cặp bạn lẫn thù lạnh lùng Ä‘i bên nhau, bám sát nhau để xác nháºn sá»± hiện hữu cá»§a phÃa nầy và chối bá» phÃa bên kia. Mãi mãi, chết sống vẫn là má»™t cặp song sinh không bao giá» vắng nhau. Dẫu sống đến 800 tuổi thá» như ông Bà nh Tổ ngà y xưa thì sá»± chết vẫn có ngà y đến viếng. Sau khi chết, có ai lên được xứ Trá»i hay không thì câu trả lá»i vẫn còn ná»a tin, ná»a ngá». Nhưng ai cÅ©ng phải vỠđất. Äó là điá»u rõ rà ng như chân lý. Äất là Mẹ, là chốn an nghỉ sau cùng. Äất đối xá» má»i ngưá»i Ä‘á»u bình đẳng. Äất không mở cho vua mà cÅ©ng chẳng khép lại trước mặt dân nghèo.
Chết là khép lại khung cá»a thưá»ng bá» trống trên má»™t Ä‘á»i ngưá»i: Cá»a vô thưá»ng. Thế nhưng vô thưá»ng cÅ©ng lại là rất thưá»ng vì ai cÅ©ng phải Ä‘i qua cá»a đó.
Vua Gia Long vừa Ä‘i qua ngõ vô thưá»ng và tân vương Minh Mạng Ä‘ang đến. Thá»i gian có khác nhưng chung ngõ Ä‘á»i thưá»ng không ai tách được.
Ai buồn, ai vui, ai được, ai mất trong cuá»™c Ä‘i vá» nầy thì tá»± mình, mình biết. Con thú rừng hoang ra Ä‘i trong im lặng, nhưng con ngưá»i nằm xuống giữa ồn à o. Cà ng ăn no cà ng to đám. Äám đế vương, quý tá»™c và hà o phú lại còn là má»™t cÆ¡ há»™i diá»…n tuồng cảm xúc. Cảm xúc cho ngưá»i sống ngắm nhìn chứ không phải cho ngưá»i má»›i ra Ä‘i. Tất cả bá» mặt bên ngoà i, kể cả nước non, con ngưá»i và cây cá» Ä‘á»u bắt buá»™c phải “biết†buồn. Khóc cưá»i cho nhau là tình cảm chân thà nh; khóc cưá»i cho ngưá»i là tiểu xảo cá»§a nghệ thuáºt sống. Ná»—i buồn chân tháºt, quặn mình phát khởi tá»± đáy lòng và cái buồn trang trà cho phải phép chẳng bao giá» giống nhau trong bản chất. Nhưng trong cách biểu hiện thì quả là má»™t nghệ thuáºt. Nghệ thuáºt chân chÃnh và nghệ thuáºt Ä‘iêu ngoa. Nhiá»u khi cái Ä‘iêu có vẻ ngay hÆ¡n cái tháºt và cái tà lại tháºt hÆ¡n cái chánh.
Nghệ thuáºt sống chân chÃnh và xảo thuáºt sống Ä‘iêu ngoa là sản phẩm cá»§a hoà n cảnh xã há»™i nhất thá»i. Nhưng khuynh hướng tâm lý thưá»ng là sản phẩm cá»§a Ä‘iá»u kiện lịch sá» và địa lý lâu dà i.
Vốn là Ô châu lạc địa, nhưng lại là vùng đất hoa gấm cá»§a xứ Chiêm Thà nh huyá»n bÃ, Huế được chá»n là m kinh đô cá»§a má»™t nước Việt Nam thống nhất rá»™ng lá»›n nhất kể từ thá»i các vua Hùng dá»±ng nước. Huế vừa có niá»m tá»± tin vững chải bên trong, nhưng vừa có sá»± e ấp cá»§a ngưá»i dân dã lên là m hoà ng háºu. Huế có má»™t khuynh hướng tâm lý riêng, do hoà n cảnh lịch sá» và địa lý hết sức bão nổi và chuyển biến không ngừng. Cô gái sông Hương có vẻ như bốn mùa hiá»n thục, mang nước trong xanh lặng lá» trôi ra biển. Nhưng vẫn có những cÆ¡n mưa nguồn thác lÅ© cuốn phăng tất cả trong cÆ¡n thịnh ná»™ bất ngá». Chà ng trai núi Ngá»± có vẻ như cái bình phong vững chãi, nghiêng vai gánh đá Trưá»ng SÆ¡n. Nhưng trái núi không chịu được thân pháºn bình phong lặng lẽ má»™t góc trá»i, nên thưá»ng bươn bả ra Ä‘i, kéo theo nà ng sông Hương xa xứ. Huế có má»™t cái gì gần như mâu thuẫn bởi sá»± réo gá»i giữa ở và đi, giữa thương và ghét, giữa bá» ao và đại dương, giữa tha hương và vá» lại. Tâm lý lưu dân và hoà n cảnh lịch sá» tạo nên má»™t phần bản sắc cá»§a “tâm lý Huế†và văn hóa Huế. Bên cạnh nguồn tâm lý lưu dân nầy, Huế còn là chứng nhân cá»§a bao hoà n cảnh bể dâu. Má»™t cảnh sống đầy biến động và vô thưá»ng như Huế sẽ tạo ra những cặp khái niệm tâm lý vừa tương phản, vừa nhị trùng trong cùng má»™t thá»i khắc: ÄÆ°á»£c và thua, có và không, già u và nghèo... chông chênh và tương đối. Bao nhiêu gia đình già u sang, thế lá»±c, chỉ cần qua má»™t cÆ¡n binh biến, có khi chẳng có má»™t tÆ¡ hà o nà o còn sót lại. Bởi váºy, vua băng hà không phải chỉ đơn giản là sá»± ra Ä‘i cá»§a má»™t khuôn mặt thống lÄ©nh, mà là dấu ấn Ä‘áºm nét vá» sá»± thua cuá»™c cá»§a quyá»n uy trước số pháºn má»ng manh cá»§a những cặp khái niệm nhị trùng đó.
Trong dịp quốc tang và lá»… quốc táng cá»§a nhà vua, hoà ng thân Trà Hải lại trở thà nh Ä‘iểm nhìn nóng bá»ng cá»§a quần thần, hoà ng tá»™c và dân chúng.
CÅ©ng chỉ là sá»± lặng lẽ và dáng đăm chiêu thưá»ng ngà y cá»§a Trà Hải trong khung cảnh chồng chất lá»… nghi, nhưng má»—i ngưá»i lại nhìn má»™t cách khác. Giá»›i triá»u thần quan chức thì nghÄ© rằng đấy là má»™t sá»± im lặng đầy tÃnh toán vì há» vốn quen suy diá»…n má»i sá»± đơn giản bằng cái nhìn đầy ẩn ý mưu toan. Giá»›i hoà ng tá»™c thì lại cho rằng Trà Hải không dốc hết tâm tư và tấm lòng mình lên vua để khóc than, váºt vã, biểu tá» sá»± Ä‘au buồn cùng cá»±c cho má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy. Quần chúng bình thưá»ng thì có kẻ cho Trà Hải là “dại†vì không nắm bắt cÆ¡ há»™i bằng và ng, Ä‘á»i má»™t lần, để biểu tá» và đánh bóng lòng “trung quân ái quốc†thì khó mà nhảy cao lên hà ng chót vót cá»§a danh vá»ng. Giá»›i sÄ© phu thì lại cho rằng Trà Hải là chÃnh nhân quân tá» vì không dá»±a thế ngưá»i là m thế mình. Kẻ vay mượn như thế là hà ng bất tà i, thiếu bản lÄ©nh kẻ sÄ©. Trà Hải giữa Ä‘á»i như má»™t trang sách mở rá»™ng, ai cÅ©ng Ä‘á»c được và suy diá»…n theo ý mình, nhưng trang sách tá»± nó là má»™t đóa hoa không nở hay tà n vì cái nhìn chá»§ quan cá»§a kẻ khác. Trăng không má»c hay lặn vì lá»i hẹn ước cá»§a đôi tình nhân. Trà Hải đến và đi trong Ä‘iệu sống riêng cá»§a mình.
Äêm hôm trước ngà y cá» hà nh nghi thức đại tang, má»i ngưá»i không ngá»§. Ước muốn có má»™t lần trong Ä‘á»i được tham dá»± hay cáºn ká» vá»›i má»™t sá»± kiện trá»ng đại đầy lá»… nghi vương giả mà không bị cấm Ä‘oán đã thôi thúc quần chúng chong mắt đợi chá». Sá»± báºn rá»™n nôn nao đã có tá»± trong lòng nên má»i ngưá»i tá»± đánh thức mình dáºy. Sáng mai, kim quan cá»§a nhà vua sẽ được rước ra khá»i hoà ng thà nh, cung nghinh xuống đội long thuyá»n, di chuyển lên hướng thượng nguồn sông Hương để nháºp lăng. Kim lăng cá»§a vua đã được khởi công xây dá»±ng từ năm 1814 ở núi Thiên Thá» cÅ©ng vừa hoà n tất.
Quá ná»a khuya, Trà Hải lặng lẽ vá» lại tư dinh. Sá»± má»i mệt trong mấy ngà y qua khiến ông cần chợp mắt để lấy lại sức cho ngà y đại lá»… hôm sau. Tháng chạp trá»i lạnh và ẩm ướt. Trăng hạ tuần khi má» khi tá» là m hiện bóng má»™t ông già bên ngá»n đèn dầu lay lắt nÆ¡i góc nhà vưá»n vá»›i những cháºu kiểng mùa đông trÆ¡ trụi. Khu gia trang im lặng như bìa rừng hoang phế. Trà Hải rón rén bước lại gần. Ông lão như quên cảnh, quên ngưá»i, chìm lắng trong má»™t thế giá»›i xa xăm từ ký ức. Thỉnh thoảng ông ta đưa cái bình cÅ© kỹ đã sứt vòi, to bằng hai nắm tay lên miệng, ngá»a mặt tu má»™t hÆ¡i dà i và nói chuyện lầm bầm như nói vá»›i chÃnh mình bằng thứ âm thanh rì rầm không ai hiểu. Trà Hải ngạc nhiên lạ lùng khi nháºn ra ông già là lão gia nhân âm thầm thưá»ng ngà y bên cạnh mình. Vẫn vá»›i cung cách trầm tÄ©nh hằng ngà y, Trà Hải nhẹ nhà ng há»i ông già :
- Kìa, lão nhân vẫn còn thức sao?
Thá»±c tế khác xa vá»›i vá»›i sá»± tưởng tượng cá»§a Trà Hải, rằng là , ông già sẽ tá» ra e dè hay sợ sệt khi uống rượu lén lút má»™t mình trong đêm khuya bị chá»§ bắt gặp. Äằng nà y, đã không ngước lên nhìn ngưá»i đối diện, ông già còn ngồi Ä‘iá»m nhiên, trả lá»i bằng cái giá»ng đã lạc Ä‘i không biết vì dầm sương lạnh hay vì men rượu:
- A ha, ha! Ngưá»i Ä‘i trước... trước ta rồi. Ngà y ta Ä‘i, ai đưa ta Ä‘i?!
Trà Hải tròn mắt ngạc nhiên. Ông lão như Ä‘ang lạc và o má»™t thế giá»›i khác. Vẫn cái giá»ng lạc hồn đó, ông lão láºp lại câu há»i như má»™t lá»i than van buồn thê thiết:
- Ngà y ta đi… ai đưa ta đi?
Vẻ ngá»› ngẩn cá»§a ông lão không có dáng ngất ngưỡng say sưa mà vương mang cái buồn ngÆ¡ ngác. Trà Hải há»i lại:
- Ai đưa ai đi đâu?
Ông lão cố nói tỉnh táo nhưng lá»i lẽ cà ng mù mịt hÆ¡n:
- Sống gởi, thác vá». Äi đâu, vỠđâu, ai biết đâu!
Ông lão lại đưa cái bình sứt vòi lên miệng, ngá»a mặt hồi lâu, nhưng hình như trong bình không còn má»™t giá»t rượu hay má»™t giá»t nước nà o cả.
Với một tâm hồn thoáng đạt, Trà Hải vẫn nhẹ nhà ng:
- Lão say rồi. Vá» nghỉ Ä‘i, đừng uống nữa. Ở nhà thiếu gì bình sao lão phải dùng cái bình sứt vòi tá»™i nghiệp váºy!
Ông lão cưá»i bằng giá»ng mÅ©i khô khan:
- Bình đế vương, sao tội nghiệp!
- Äế vương nà o lại uống cái bình sứt vòi nà y?
- Hoà ng đế Gia Long. Chúa Nguyá»…n Ãnh thuở ấy đó mà .
- Nghĩa là sao?
- Ô hô! Ta nhá»› lại rồi… Ngà y bị kẻ thù truy Ä‘uổi nguy cấp qua Rạch Gầm, Xoà i MÃt, quân tướng chạy lạc nhau còn dăm ba ngưá»i Ä‘eo trên mảnh ván, há»›p được má»™t há»›p nước từ cái vòi sứt miệng nầy là giữ được nguồn sống khắp châu thân. Nếu không có sá»± sống, là m gì có đế vương.
Trà Hải phải xuống giá»ng nhắc nhở ông lão:
- Lão có biết là gá»i vua bằng tên tục và rượu trà trong lúc đại tang vua là bị coi như mắc tá»™i khi quân, phạm thượng, dù là m Ba Gấmợng thư cÅ©ng có thể bị mất đầu như chÆ¡i không?
Ông già tuồng như không quan tâm đến lá»i răn Ä‘e, kháºt khừ đứng dáºy. Trà Hải Ä‘i từ ngạc nhiên đến buồn cưá»i khi thấy ông già thở mạnh, hoa tay như rút kiếm, rồi chống nạnh, đứng sững, nhìn và o đêm vá»›i quầng mắt sâu. Xa vắng.
Trà Hải vẫn nhẹ nhà ng:
- Say quá rồi! Thôi vỠnghỉ!
Ông già nói nghiêm nghị:
- Phải! Phạm Xảo thá»i oanh liệt giá» chỉ còn là lão già xế bóng. Khi Xảo nầy ngang dá»c dẫm nát những vùng phù sa từ Xiêm La ra Phú Quốc, hoà ng thân đại nhân bấy giá» là cáºu bé còn nhá» tuổi và ở bên Tây vá»›i hoà ng tá» Cảnh nên là m sao biết được.
Trà Hải lắc đầu:
- Tôi không hiểu gì cả! Má»™t ông lão hầu cáºn bên cạnh mình bao nhiêu năm, bá»—ng dưng hôm nay tá»± xưng mình là Phạm Xảo, má»™t tướng quân chỉ còn nghe xướng tên trong các bà i vị tế lá»… chiến sÄ© tráºn vong. Mà dù lão có là tướng quân xưa hiện hồn vá» Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải chỠđêm qua rồi hãy tÃnh. Thôi, để tôi dìu lão vá» phòng. Nà o, tá»±a đầu trên vai tôi, Ä‘i!
Trà Hải dợm quà ng tay qua vai ông lão, dìu bước Ä‘i, nhưng ông lão ngăn lại. Giá»ng dịu xuống và tha thiết quá là m cho Trà Hải lặng ngưá»i:
- Hoà ng thân! Xin ngưá»i thứ lá»—i vì tôi đã vá»™i và ng thổ lá»™ chuyện riêng không đúng chá»— và đúng lúc. Tâm thần tôi xúc động và thần trà tôi căng thẳng quá trong lúc nầy. Tôi có niá»m tá»± hà o vá»›i lòng trung nghÄ©a cá»§a mình, nhưng cÅ©ng có ná»—i Ä‘au vì Ä‘á»i mình Ä‘ang đến chá»— táºn cùng, chẳng còn chi để mất... Tôi phải nói vá»™i và ng vì sợ chúng ta sẽ không còn cÆ¡ há»™i gặp nhau nữa. Má»™t lá»i hứa đã là m tròn, má»™t cuá»™c Ä‘á»i khác phải đến...
Trà Hải nháºn ra có má»™t Ä‘iá»u gì đó đầy uẩn khúc và nghiêm trá»ng hÆ¡n là sá»± bốc đồng cá»§a ông già trong cÆ¡n say.
Giá»ng ông già bá»—ng trầm xuống:
- Lẽ nà o ngà i cÅ©ng chẳng cần để ý nếu tôi là kẻ giết ngưá»i chạy tá»™i, đóng vai má»™t tên rình mò chỉ Ä‘iểm cá»§a triá»u đình bên cạnh ngà i sao?
Trà Hải vẫn thản nhiên:
- Tôi lại cà ng cảm thấy mù mịt hơn. Lão cứ nói tiếp và nói cho rõ hơn đi...
Ông lão nói lầm bầm. Dáng cao lớn vươn vai đã xóa mất vẻ lù khù, lặng lẽ của một lão già nô bộc:
- Äã gần hai mươi năm đã qua mà tôi cứ ngỡ như má»›i chiá»u hôm trước.
Lão già lặng lẽ nhắm mắt để hồi tưởng. Tiếng đêm khuya và gió mà i và o những hà ng tre rin rÃt như tiếng cưá»i mai mÄ©a cá»§a thá»i gian. Äêm tháng chạp u minh và trầm lắng là m dá»™i tiếng thở dà i không rõ nguyên cá»› cá»§a ông già . Có vẻ như hÆ¡i bị hụt hẫng trước phản ứng thiếu sôi nổi cá»§a ngưá»i đối diện, ông lão vén mái tóc trắng phau nhìn bầu trá»i khuya đã sẩm xuống, e dè đỠnghị:
- Mưa sắp xuống, ngoà i nầy lạnh, chúng ta có thể và o trong được không. Dù phải Ä‘i hay ở, tôi vẫn muốn được thưa vá»›i hoà ng thân Ä‘iá»u tôi cần phải nói. Má»i tôn ông và o phÃa háºu đưá»ng cho ấm. Than vẫn còn đượm trong lò sưởi.
Hai ngưá»i cùng ngồi xuống trước bếp lá»a chưa tà n. Gá»— trắc bá diệp đốt lên thoang thoảng mùi bạc hà và núi rừng hoang dã. Sá»± cô liêu cá»§a đêm và từng đầu than mong manh thi nhau lụi tà n là m cho lòng ngưá»i lắng xuống và cảm giác gần gÅ©i nhau hÆ¡n. Không có má»™t dấu hiệu nà o từ phÃa ngưá»i đối diện chứng tá» sá»± nôn nóng hay quan tâm đến giây phút mà ông lão cho là thiêng liêng và nghiêm trá»ng nhất Ä‘á»i. Theo ông, đó là giây phút vừa bi thương, vừa hùng tráng cá»§a Ä‘á»i ông.
Trà Hải nhắp trà im lặng lắng nghe. Giá»ng ông lão thao thiết buồn khi nói vá» ká»· niệm; rắn rá»i và sôi nổi khi nói đến những ngà y binh lá»a; nhưng lại khà khái lẫn chua xót khi kể lại biến cố sau cùng.
Ông Lão giở lại từng trang cuốn sách cá»§a Ä‘á»i mình:
“Tôi xuất thân là má»™t cáºu bé có đủ cả cha lẫn mẹ nhưng phải sống như trẻ mồ côi...†Ông lão bắt đầu kể chuyện Ä‘á»i mình. Trà Hải lắng nghe. Bên bếp lá»a, ông già như Ä‘ang lạc hồn vá» quá khứ, kể lại:
- Äứa bé là sản phẩm cá»§a mối tình lén lút nhưng đầy tình tá»± mê hồn giữa má»™t vị quan võ há» Phạm triá»u Lê và má»™t cô đà o hát đã có gia đình. Giá»t máu thà nh ngưá»i từ ná»—i Ä‘am mê say đắm chứ không phải từ nhu cầu truyá»n giống. Äứa bé lá»›n lên trong thá»i loạn lạc Trịnh - Nguyá»…n phân tranh. Mang bản chất quyết Ä‘oán cá»§a cha và nhạy cảm cá»§a mẹ trong dòng máu, thằng bé há» Phạm há»c võ để kiếm cÆ¡m huynh đệ và há»c văn để Ä‘á»c văn viết mướn, khi thì chép kinh, sao sách kiếm cÆ¡m chùa, hay có lúc ra giữa Ä‘á»i bán chữ nuôi thân. Khả năng tinh thông võ nghệ không môn phái và kiến thức sách vở chữ nghÄ©a ta bà , tứ xứ đã là m cho chà ng thanh niên vô danh xứ Äà ng Ngoà i sá»›m có đất dụng võ xứ Äà ng Trong. Từ khi vá» dưới trướng cá»§a Nguyá»…n Vương, cáºu trai trẻ đã phát tiết hết khả năng cả văn lẫn võ để sá»›m trở thà nh má»™t tướng quân được tÃn cẩn phò vị vua khai sinh triá»u Nguyá»…n tương lai.
Khi nhân váºt Nguyá»…n Ãnh lên ngôi thà nh vua Gia Long, tất cả tướng sÄ© cùng theo vua vá» kinh đô Huế. Phạm Xảo vá» theo.
Äất nước đã bình trị. Những cuá»™c vui lá»›n nhá» vá»›i sá»± tham gia tay đôi, từng nhóm hay từng vùng, từ quan quân đến hà ng dân dã, Ä‘ang trở thà nh má»™t phần cá»§a Ä‘á»i sống bình thưá»ng. Rá»™n rà ng nhất là những cuá»™c đấu cá» tướng tay đôi. Cá» tướng, đá gà , thi thÆ¡, đấu váºt, hát tuồng, ca hò... trở thà nh má»™t phần sinh hoạt văn hóa trong giai Ä‘á»an định hình cá»§a má»™t triá»u đại.
Trong má»™t quán nhá» ngoại thà nh, Phạm Xảo Ä‘ang đấu cá» tay đôi vá»›i má»™t quan võ thân binh khác. Äã hai ván, má»™t thắng, má»™t hòa. Ván thứ ba, giữa cuá»™c cá» chưa phân thắng bại, viên quan võ thân binh vÃt cần thuốc là o và búng tay ra hiệu cho bá»n sai nha châm lá»a. Và i ba tên chạy lăng xăng, tay cầm mồi lá»a và quỳ xuống lo Ä‘iếu đóm. Quan võ thân binh rÃt má»™t hÆ¡i dà i thuốc là o, rồi ngá»a mặt nhả khói cưá»i thống khoái. Ông ta vươn tay trên bà n cá» bằng đá Thanh bóng lá»™n, dùng Mã diệt Pháo đối phương vá»›i tiếng Ä‘áºp quân cá» chan chát. Miệng cưá»i ngất ngưởng khi biết Phạm Xảo rÆ¡i và o thế nguy. Giá»ng hể hả, viên quan võ cưá»i ré lên:
- Quang Trung đại đế... à quên... “tiểu đế†ơi! Khôn hồn thì nằm yên dưới ba thước đất để ta cho xe ngựa tới rước. Nà y nà y, hãy xem ngựa chiến của ta đá cú song phi đẹp hơn cả khi thà nh Qui Nhơn bị đốt. Ha... ha!
Ông ta vừa nói như phưá»ng tuồng diá»…n trò, vừa Ä‘em xe Ä‘uổi pháo... vá»›i vẻ thô bạo hiện lên trên vẻ mặt, trên ngón tay nắm quân cá» nặng ná» như cầm dao rá»±a.
Phạm Xảo nắm chặt má»™t quân cá» như cầm đốc kiếm trong tay, nhìn thẳng và o mắt ngưá»i đối diện, hất hà m há»i:
- Ông có biết Quang Trung Nguyễn Huệ là ai không mà dám ăn nói quà ng xiên đến như thế, h�
Viên quan võ nhìn Phạm Xảo từ đầu tá»›i chân như má»™t váºt quái dị. Ông ta khịt mÅ©i lên tiếng vá»›i giá»ng khinh thị:
- Nguyá»…n Huệ và dòng Nguyá»…n Tây SÆ¡n là phưá»ng bại tráºn nên có chui xuống đất cÅ©ng không tha. Hoà ng thượng và triá»u đình tại vị Ä‘ang tÃnh sổ lại bá»n tá»™i đồ đã theo giặc Tây SÆ¡n. Quan bác ăn lá»™c cá»§a ai mà dám há»i má»™t câu ngang phè như váºy kìa. Hà ng tiểu tướng như ta đây mà còn phò hoà ng thượng để đà o mả Nguyá»…n Huệ, thế mà hà ng trá»ng thần như quan bác lại Ä‘i há»i ngá»› ngẩn như má»™t tên lÃnh gác cổng ngu dốt không bằng...
Phạm Xảo trừng mắt:
- Ông vừa nói gì? Ai đi đà o mả Nguyễn Huệ?
Viên quan võ cưá»i ngất:
- ChÃnh ta chứ còn ai và o đó nữa! Không những đà o mả mà ta và thân binh cá»§a ta còn dâng biểu lên Hoà ng Thượng xin nhồi xương cốt tên vua ngụy đó và o thuốc súng, bá» và o súng thần công bắn tan xác. Ấy, ấy! Mà tiến quân Ä‘i chứ, sao lại cứ giữ quân cá» khư khư váºy quan bác?
Phạm Xảo run tay. Há»i tiếp:
- Thế ai là ngưá»i Ä‘em xương sá» cá»§a Nguyá»…n Huệ giam và o ngục tối và là m cháºu Ä‘i tiểu hà ng ngà y?
Gã quan võ vá»— đùi, khoái chÃ:
- Quan bác rõ tháºt là chưa nắm hết cái lý phong thá»§y. Nhổ cá» phải nhổ táºn gốc, triệt giòng triệt giống kẻ thù phải triệt hết nguồn mạch âm dương. Thá» há»i ngoà i ta và phe ta ra thì còn ai cao minh hÆ¡n để là m vui lòng hoà ng thượng khi ngà i ngá»± trên ngôi chà tôn để thanh toán nợ nước thù nhà đã chá»›!
CÆ¡n giáºn lại có thêm niá»m khinh bạc đã là m cho Phạm Xảo quên mất không khà cuá»™c cá» trước mắt. Ông nhá»› lại suốt 24 năm dà i chiến đấu gian khổ bên cạnh chúa Nguyá»…n. Hà o quang Nguyá»…n Huệ thống lÄ©nh ba quân, đánh tan tà nh hai mươi vạn quân Thanh. Quân Tây SÆ¡n vá»›i chiến thuáºt tiến quân thần tốc đã là m quan quân Nguyá»…n Ãnh bao phen khốn đốn. Nhưng cÅ©ng chÃnh hà o quang đó đã là m cho cuá»™c chiến thắng sau cùng vẻ vang hÆ¡n và vẽ nên má»™t chân dung Nguyá»…n Ãnh kiên trì, đảm lược hÆ¡n. Dòng máu uy vÅ© cá»§a cha đã thôi thúc ý chà trung kiên cá»§a Phạm Xảo phò Nguyá»…n Ãnh đến thắng lợi sau cùng. Dòng máu nghệ sÄ© cá»§a mẹ đã nuôi dưỡng tình cảm Phạm Xảo yêu thương hồn dân tá»™c, trân trá»ng sá»± hà o hùng lẫm liệt cá»§a Quang Trung. Trong hai thiêng liêng ấy, không có chá»— đứng cho nguồn tình cảm nhá» nhen, sá»± quyết Ä‘oán tầm thưá»ng và lòng háºn thù hèn má»n. Trong thoáng chốc những cÆ¡n giáºn từ đâu ùn ùn kéo lại. CÆ¡n giáºn bốc thà nh lá»a cháy. Lá»a thể chất ngoà i Ä‘á»i thì còn may ra chữa được, nhưng ngá»n lá»a tâm hồn đã cháy thì chỉ còn thiêu há»§y. Äôi mắt Phạm Xảo như hai cục than hồng chiếu thẳng và o viên quan võ. Không kiá»m hãm nổi ngá»n sóng cảm xúc bừng bừng dâng lên từ trong sá»± xung động dấy lên từ những ngõ ngách bà ẩn cá»§a vô thức, Phạm Xảo đứng dáºy, chỉ mặt viên võ quan, quát:
- Ta không ngỠđể là m vui lòng chủ, các ngươi lại có thể xúc phạm đến vị anh hùng dân tộc bằng những trò đê hạ đến thế.
Viên quan võ láºp tức đứng dáºy, nghiến răng la lối:
- Quân mặt ngưá»i dạ thú má»›i cam tâm hà nh động bất trung. Trung thần bất sá»± nhị quân, tôi trung không thá» hai chúa. Ä‚n lá»™c chúa Nguyá»…n là phải thá» Nguyá»…n Vương. Nguyá»…n Huệ dẫu có hảo hán anh hùng tá»›i đâu cÅ©ng chỉ là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a hoà ng thượng đương triá»u, đấng minh chá»§ tối cao cá»§a ta.
Phạm Xảo vươn mình, chỉ tay và o mặt viên võ quan nói gằn từng tiếng:
- Theo thiện bỠác, ấy là trung. Theo thiện bên nầy mà vẫn không bá» thiện bên kia, ấy là trÃ. Dám quên mình để bảo vệ lẽ công bằng, Ä‘iá»u chÃnh nghÄ©a, má»›i là dÅ©ng. Nếu không có anh hùng Nguyá»…n Huệ đánh tan 20 vạn quân Thanh thì đất nước ta đã bị Tà u đô há»™, còn đâu má»™t mảnh giang sÆ¡n riêng biệt cho đến ngà y hôm nay. Lúc đó, lấy gì để cho ngươi khua môi, múa mép nói chuyện Æ¡n vua, lá»™c nước đương triá»u mà quên kẻ trồng cây, hả?!
Viên quan võ bặm môi, vỗ kiếm chỉ và o mình:
- Là võ tướng cầm quân canh giữ Hoà ng thà nh, ta không cần biết những chuyện xa vá»i như thế. Ta chỉ biết trên đầu có vua. Vua có xá» chết ta cÅ©ng phải tuân hà nh không cần biết lý do. Äạo trung hiếu xưa nay là thế…
Không để cho kẻ đối diện nói hết câu, Phạm Xảo đã gạt phăng:
- Trung mà không phân biệt phải trái là ngu trung. Nà y! Ngươi, tên đốn mạt. ChÃnh lÅ© ngu thần vô lại chúng bây đã bà y đặt những trò ma chước quá»·. LÅ© bây đã tiếp những bà n tay bẩn biến chÃnh nghÄ©a thà nh tà đạo, biến công minh thà nh thù háºn thấp hèn, biến nhân tâm thà nh thú tÃnh, biến uy vÅ© cứu nước giúp Ä‘á»i thà nh hà nh động trả thù nhá» nhen cá»§a phưá»ng giặc cá»...
Bất thần bị hạ nhục công khai, viên quan võ sá»ng ngưá»i má»™t lát và lao và o tráºn địa phản công:
- A…a…a! Thì ra, ngươi là tên giặc Tây SÆ¡n cà i đặt giữa triá»u đình. Bây đâu, bắt hắn trói lại, Ä‘em ra chém đầu, cắt thá»§ cấp mang và o cung dâng lên hoà ng thượng!
Äám vệ sÄ© láºp tức thi hà nh lệnh chá»§ tướng. Nhanh hÆ¡n má»™t bước, Phạm Xảo chụp ngay bà n cá» bằng đá trước mặt hai ngưá»i và giáng má»™t đòn chà mạng lên đầu viên quan võ. Bà n cỠđá vỡ theo đầu ngưá»i. Má»™t mình giữa tuyến lá»a, rút cây gươm từng và o sinh ra tá» tưởng đã ngá»§ yên bao năm, Phạm Xảo tung mình và o cuá»™c chiến đấu sống còn. Những đưá»ng kiếm lão luyện má»™t thá»i sống lại. Nếu không có vợ chồng ngưá»i chá»§ quán thì tất cả chỉ còn là đoạn cuối cảnh đấu trưá»ng, má»™t đấu trưá»ng cá»§a những võ sÄ© quyết đấu thá»i trung cổ: Giết hay bị giết!
Tráºn há»—n chiến xẩy ra nhanh đến độ hai vợ chồng ngưá»i chá»§ quán chưa kịp hoà n hồn. Thình lình, như vừa má»›i thu lại được hồn phách đã bay xa, ngưá»i chồng vùng chạy. Anh ta vừa chạy vừa la: “Giết ngưá»i! Giết ngưá»i! Bá»› xóm phưá»ng. Bá»› các quan! Giết ngưá»i. Cứu vá»›i! Cứu cho vá»›i!†Và theo phản ứng dây chuyá»n, ngưá»i vợ vụt chạy theo chồng, miệng la gà o tiếp cứu. Tiếng gà o trong đêm hãi hùng đến độ là m cho Phạm Xảo vốn dạn dà y vá»›i gươm giáo cÅ©ng bị lay động. Nhưng tia lóe sáng bá»—ng vụt đến. Äây không phải là chiến trưá»ng, nÆ¡i chỉ có sức mạnh là m chá»§ tể và kẻ thắng tráºn vừa là chân lý, vừa là quan tòa, vừa là bị cáo. NÆ¡i đây là kinh đô cá»§a má»™t vương triá»u vừa thắng tráºn. ChÃnh nghÄ©a thưá»ng ở phÃa thắng tráºn vì phÃa thắng tráºn còn có lưỡi gươm và mạng sống. Phạm Xảo thắng nhưng chỉ thắng bầy chồn trong rừng thú dữ. Những cái án tùng xẻo, voi dà y, ngá»±a xéo, chém đầu ba há»... từ trong thâm sâu ký ức loé lên, dá»™i và o bản năng sinh tồn, tạo thà nh má»™t động lá»±c khá»§ng khiếp “giết hay bị giết†đẩy Phạm Xảo chạy như bay và o đêm tối.
Tiếng kêu cứu dồn dáºp cá»§a hai vợ chồng chá»§ quán sắp vá»ng đến khu dân cư đông đúc cuối đưá»ng. Phạm Xảo Ä‘uổi kịp và vung gươm chém chết cả hai vợ chồng. Äó là ngưá»i đà n ông vô can và ngưá»i đà n bà vô tá»™i, nhưng cái tá»™i cá»§a há» là chỉ vì trót sống giữa cõi Ä‘á»i ô trá»c nầy. Chứng nhân vụ xung đột đẫm máu chỉ có mà n đêm và mưa bụi... hay đã lá»t qua tai vách mạch rừng. Không ai hay. Những dòng sống đã bị lưỡi gươm chém tiệt hay còn cá»±a quáºy đâu đây. Không ai biết.
Ông lão ngừng kể và nÃn thở nhìn Trà Hải, kẻ vẫn yên lặng ngồi nghe Ä‘iá»m nhiên như má»™t cái bóng mÆ¡ hồ hắt ra từ núi đá. Sá»± tÄ©nh lặng kéo dà i là m ông lão ngá»™p thở. Từ trong suy nghÄ© cá»§a ông, nếu nhân gian biết được rằng Phạm Xảo còn sống, chắc là phản ứng tức thá»i cá»§a ngưá»i Ä‘á»i sẽ nghiêng trá»i, lệch đất... Ông lão giải thÃch thêm:
- Sau biến cố đó, tôi bương bả Ä‘i tìm Thầy - thầy võ, thầy văn, thầy đạo, thầy Ä‘á»i - để há»i kế vá» má»™t con đưá»ng sống còn trước mắt. ÄÆ°á»ng nà o sẽ tránh được sá»± há»§y diệt bản thân và tru di tam tá»™c cho má»™t kẻ bầy tôi nhà Nguyá»…n Gia Long nhưng vẫn trân trá»ng nhà Tây SÆ¡n và ngưỡng má»™ hà o quang lẫm liệt cá»§a Nguyá»…n Huệ. Tôi không đồng tình nuôi lòng thù háºn phe chiến bại dù sau cuá»™c binh Ä‘ao tôi bị mất hết gia đình, vợ con và khả năng giá»›i tÃnh cá»§a ngưá»i đà n ông. Những vết tÃch chiến tranh nên Ä‘un và o khói lá»a cá»§a quá khứ để thiêu há»§y háºn thù. Tôi đã lá»™i ngược dòng chảy à o à o đổ xuống, không chịu nương theo dòng để góp phần cuốn phăng má»i vết tÃch cá»§a dòng há» và triá»u đại nhà Nguyá»…n Tây SÆ¡n. Không chịu nhắm mắt vá» hùa theo xu thế má»›i là tá»± đánh mất mình trong mắt ngưá»i chá»§ cÅ© và bầy tôi má»›i. Vá» thú tá»™i vá»›i triá»u đình để cầu mong má»™t sá»± ân xá chăng? Lên rừng, và o Nam, ra Bắc dấy loạn chống lại triá»u đình hay sống mai danh ẩn tÃch chăng? Chẳng có sá»± lá»±a chá»n nà o vẹn toà n. Sá»± chá»n lá»±a nà o cÅ©ng đầy hầm bẫy chết ngưá»i.
Khi đến ngôi chùa cổ má»™t thá»i nương náu, tôi kể hết chuyện vừa xẩy ra cho vị sư, tuổi Ä‘á»i và tuổi đạo đã xanh cao như rêu đá, ngưá»i đã nuôi dạy tôi suốt thá»i nhá» dại. Sau khi nghe câu chuyện, sư lặng lẽ nhìn tôi thương cảm nhưng chẳng nói má»™t tiếng nà o. Tôi ngồi suốt ba đêm ngà y bên Thầy không ăn má»™t miếng, không uống má»™t giá»t. Sá»± cô đơn tuyệt đối là m cho đầu óc tôi sáng ra. Trạng thái tÄ©nh lặng tuyệt vá»i có vẻ như không cần tiêu hao má»™t chút sức lá»±c bản thân. Cả châu thân tôi không đông cứng mà ngừng lại. Tôi không ăn mà cÅ©ng không đói. Có ai lấy má»™t chút sức cá»§a tôi đâu mà cần đồ ăn tiếp trợ. Quá khứ vẫy vùng cá»§a má»™t chiến tướng đã khép lại. Hiện tại hay tương lai chỉ còn là những khái niệm rá»—ng không đối vá»›i má»™t ngưá»i không còn chá»— dá»±a, mất chá»— ngồi, há»ng chân đứng. Sá»± nghiệp và hà nh lý cá»§a tôi lúc nầy có lẽ chỉ là má»™t tên gá»i bâng quÆ¡, má»™t đám mây trong những đám mây nÃu nhau và o không gian tan loãng.
Äêm trước khi tôi dá»± định rá»i ngôi chùa cổ để tiếp tục bước tiếp những bước Ä‘á»i không định hướng, tôi đến đảnh lá»… và xin Thầy má»™t ân huệ, má»™t lá»i khuyên để sống trong bước đưá»ng cùng. Thầy vẫn ngồi trầm ngâm không đáp lá»i cầu khẩn cá»§a tôi. Tôi quỳ không biết bao lâu trước mặt Thầy trong chánh Ä‘iện cá»§a ngôi chùa cổ. Rồi Thầy từ từ đứng dáºy lặng lẽ nhìn và o mắt tôi đăm đăm. Tôi bá»—ng cảm thấy lạnh run và không chịu nổi cái á»›n lạnh từ đỉnh đầu xuống táºn gót chân, tôi từ từ ngã xuống dưới chân Thầy. Thầy tôi mang ngôi tượng Pháºt bằng gá»— lâu Ä‘á»i, chẻ ra là m đôi. Má»™t ná»a đốt và o lò sưởi ấm cho thân thể tôi Ä‘ang lạnh giá, ná»a còn lại trao cho tôi. Äể mặc tôi ngồi trân và ngỡ ngà ng như phá»—ng đá vá»›i ná»a ngôi tượng Pháºt bên mình, Thầy lặng lẽ bước và o phòng riêng và cà i cá»a lại.
Tôi ngồi lại thêm ở hiên chùa ba hôm nữa. Äêm hương trầm quen thuá»™c đánh thức tất cả những mảnh tình cảm và sá»± xung động đã ngá»§ yên dưá»ng như mất dấu trong tôi. Nhìn ngôi tượng bằng gá»— huyá»n tối cổ mà Thầy tôi rất trân quý chỉ còn má»™t ná»a. Ná»a miệng chưa mất nét mỉm cưá»i và má»™t mắt còn lại như muốn nhấp nháy nói cưá»i bằng ánh sáng. Ná»a nét nhìn Ä‘á»i đầy an lạc và yêu thương cá»§a bức tượng vỡ khiến tôi cảm thấy nhức nhối và tiếc thương má»™t sá»± đổ vỡ tan nát chỉ vì ta. Äêm tiếp theo, tôi cảm thấy má»™t chút an tịnh giữa khi lòng mình là má»™t bãi chiến mênh mông...
Äá»i tôi cÅ©ng bị bá»a đôi như bức tượng. Tuy chỉ còn má»™t ná»a, thế nhưng nét cưá»i và ánh mắt mênh mông thương Ä‘á»i vẫn không phôi pha. Äêm cuối cùng bá»—ng dưng tôi cảm thấy an lạc tuyệt vá»i khi tôi ôm lấy bức tượng vỡ mà nước mắt à o ra. Tôi run run hôn lên bà n chân trần cá»§a bức tượng. Tôi đã yêu bức tượng vỡ hÆ¡n cả khi bức tượng còn nguyên. Phút đó tôi khám phá ra rằng, khi má»™t tình cảm đã an định trong táºn chiá»u sâu cá»§a tâm thức thì sá»± yêu thương nằm đằng sau hình tướng. Má»™t thế giá»›i nhá» vỡ òa trong tôi. Tôi đã yêu thương đến quặn lòng những khuôn mặt thương tÃch đầy máu me cá»§a những ngưá»i bạn chiến đấu quanh mình trong suốt những năm dà i từ Xiêm La vá» Thuáºn Hóa. Tôi yêu thương mẹ già vá»›i dáng còm cõi và khuôn mặt nhăn nheo qua bao năm tần tảo nuôi con. Tôi yêu quý ngưá»i vợ quê mùa sau bao gian nan đợi chồng mà nhan sắc đã sá»›m tà n phai.
Phải chăng đây là má»™t thông Ä‘iệp tâm linh mà Thầy tôi dặn dò trao gởi: “Nà y con! Chú tướng quân há»c trò nhá» bé. Hãy vất bá» lá»›p vá» bên ngoà i. Hãy bổ đôi lòng cung nghinh tưởng như kim cương nguyên khối, nhưng sá»± tháºt thì chẳng có khối nà o nguyên vẹn mãi mãi giữa cuá»™c Ä‘á»i nầy. Hãy nắm bắt cho được tình cảm chÃnh trá»±c quang minh ẩn tà ng sau hình tướng. Vất bá» những giá trị váºt chất quy ước khi cần. Sống là má»™t cố gắng táºn cùng nhìn cho rõ cái bản lai diện mục cá»§a ngưá»i, cá»§a ta rồi cất bước!â€
Tôi mon men đến phòng Thầy từ biệt. Cá»a mở toang nhưng cái chìa khóa trong lòng tôi đã rÆ¡i mất. Chân tôi bước nhưng lòng tôi không mở được. Nhìn trong gương tá»§ kÃnh, tôi ngoái cổ lại vì chợt nhìn thấy má»™t ông già tóc bạc... hiện ra sau tôi hay trong tôi? Không, chẳng có ai. ChÃnh là ta. Sau mấy đêm suy tư, tóc mình bạc trắng. Không lẽ ta là NgÅ© Tá» Tư?!
Äốt ná»a bức tượng còn lại để được hÃt thở mùi hương quyến luyến và chỉ có đốt Ä‘i ná»a con mắt ấy, ná»a cái miệng cưá»i nhân ái ấy, tôi má»›i giữ được mãi má»™t bức tượng tuyệt vá»i, liá»n lặn trong tâm ảnh cá»§a mình. Khi những đốm than cuối cùng cá»§a ná»a bức tượng biến thà nh tro trắng, tôi bốc má»™t nhúm tro mịn mà ng thoa lên lòng bà n tay, ấp lên má. Má»™t phiến mặt trá»i nhá» loé sáng trong tôi. Tháºt huyá»n diệu, bức tượng cÅ© hiện ra rỡ rà ng và liá»n lặn trong tâm thức cá»§a tôi. Äáºp vỡ má»™t hình tướng tạm bợ bên ngoà i để đưa nó và o bên trong. Äể có tình tá»± lâu dà i, đừng dá»±ng tượng tình yêu thà nh hôn nhân vá»›i ước mong suốt Ä‘á»i chiêm bái nó. Äể có cái đẹp không tà n phai, có khi ta phải chối bá» hay há»§y diệt nó.
Bức tượng Pháºt gá»— huyá»n tối cổ đó không còn nữa, nhưng hà o quang cá»§a nó theo tôi suốt má»™t Ä‘á»i.
ChỠđến lúc đêm vá», khi trăng lên không còn vướng đầu ngá»n dừa cao ngất đầu là ng, tôi má»›i khăn gói ra Ä‘i má»™t cách rất lữ hà nh lãng mạn. Tại sao giữa lúc Ä‘ang đối diện vá»›i hai đầu sống chết, tôi vẫn còn khe hở cá»§a tâm hồn để sống má»™t chút xa xỉ cá»§a mẩu Ä‘á»i lang bạt? Có lẽ chút kiêu bạt từ máu cha và chút nghệ sÄ© từ lòng mẹ đã tạo ra tôi và thôi thúc tôi là m như thế. Nhưng Ä‘i đâu bây giá»? Tôi có tá»± do tuyệt đối trong phút nầy vì tôi chẳng còn ai. Con ngưá»i thì sợ hãi tránh xa vì mặc cảm phạm tá»™i. Má»™t con chó, má»™t con mèo cÅ©ng không còn để nÃu kéo. Cái tá»± do cá»§a má»™t con diá»u đứt dây lại là má»™t sá»± nô lệ má»›i giữa cuá»™c Ä‘á»i nầy. Có đủ Ä‘uôi, đủ cánh; có gió lá»™ng, có trá»i xanh nhưng sợi dây đã đứt. Mất Ä‘i sợi dây nÃu kéo, cÅ©ng có nghÄ©a là mất Ä‘i cảm giác thuá»™c vá». Khi tôi sợ hãi hay là m mặt lạ vá»›i thế giá»›i nầy chÃnh là khi tôi bị hiện thá»±c cá»§a thế giá»›i nầy từ khước.
Tôi đã trải qua những ngà y sống bấp bênh bằng cuá»™c Ä‘á»i vay mượn nên đã bị cuá»™c Ä‘á»i tháºt chối bá». Cái ước mÆ¡ tầm thưá»ng và nhá» bé nhất là có được má»™t mái ấm gia đình nho nhá» sao bây giá» lại trở thà nh quá vÄ© đại và xa xôi ngoà i tầm tay vá»›i đến thế. Tôi lại tha thiết Ä‘i tìm những Ä‘iá»u nhá» bé nhưng tháºt thiết thân mà trước đây mình không mà ng tá»›i. Tôi Ä‘i vá» lại căn nhà cÅ©. Khung cảnh đã đổi khác vì lăng kÃnh trong mắt nhìn riêng tôi không còn nằm yên ở chá»— cÅ©. Tôi cà ng yêu con ngưá»i, yêu cuá»™c sống thì cà ng bị cuá»™c sống ghẻ lạnh. Không, tôi sẽ bám và o đó như má»™t lẽ sống cho dù phải sống cạnh sá»± ruồng rẫy xa lạ, phải sống bên cái chết cáºn ká». Thay vì trốn chạy, tôi đã đối diện vá»›i thá»±c tế quạnh hiu quanh mình.
Nhá» cái lệnh bà i tùy thân xuất nháºp phi thá»i, tôi má»›i và o được Äại Ná»™i sau khi bá»—ng dưng tôi trở thà nh má»™t ông già tóc bạc xa lạ vá»›i má»i ngưá»i. Má»™t Nguyá»…n Ãnh chá»§ tướng ngà y trước bây giá» là ông vua quyá»n thế sống sau hà ng hà ng, lá»›p lá»›p những bức trưá»ng thà nh cao ngất cá»§a quan quân, nghi lá»…, cung đình. Vua Gia Long vẫn coi tôi là gia thần cáºn tướng nên ra và o nÆ¡i nghiêm cấm không qua những lá»… nghi rưá»m rà đến lã ngưá»i, chóng mặt, thế mà cÅ©ng phải mất bao nhiêu ngà y chá» chá»±c má»›i được nhà vua cho và o yết kiến ở cung an dưỡng. Má»›i thấy Phạm Xảo, nhà vua đã xua tay miá»…n lá»… tung hô quỳ lạy mà đáºp tay xuống bà n trà , cả cưá»i:
- Trẫm biết trước ngươi sẽ vác bộ mặt thảm não và cái đầu bạc nầy vỠđây!
Tôi cảm thấy kinh hoà ng như đông cứng ngưá»i lại. Tôi quỳ xuống trước mặt vua định tâu bà y má»i việc nhưng nhà vua đã khoác tay:
- Khá»i! Ta đã biết hết má»i việc. Lấy được thiên hạ và tóm thâu giang sÆ¡n vá» má»™t mối đâu phải là chuyện may rá»§i. Nếu ta chỉ có hai mắt và hai tai để nhìn và nghe ngóng, phó mặc cho số pháºn rá»§i may đưa đẩy thì là m sao ta có được ngà y hôm nay.
- ...?!
Không đợi cho tôi tâu trình thêm một chữ, Vua ra ngay phán quyết:
- Tên võ quan bị ngươi giết cÅ©ng đáng tá»™i chết lắm. Ta không cần hắn hay bất cứ ai xen và o để biện minh hay lên án việc là m cá»§a ta cả. Lịch sá» có lúc cÅ©ng chỉ là con chuá»™t mù Ä‘i tìm bầy ruồi qua tiếng vo ve cá»§a chúng mà thôi. Äáng lẽ khi ngươi há»i hắn: “ Có biết Nguyá»…n Huệ là ai không?â€, hắn phải trả lá»i cho rạch ròi rằng: “Nguyá»…n Huệ có thể là anh hùng thiên hạ, nhưng nhà Tây SÆ¡n cÅ©ng là kẻ đã tà n sát dòng há» Nguyá»…n nhà ta cho tiệt dòng tiệt giống, từ trẻ đến già . Chỉ có Nguyá»…n Ãnh ta may còn sống sót sau bao nhiêu lần thoát được mẻ lưới tá» thần cá»§a Tây SÆ¡n giăng ra trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc. Không ân mà chỉ có oán giữa ta và Tây SÆ¡n. Oán thù trùng trùng như núi. Sá»± đối đầu quyết tá» giữa ta và Nguyá»…n Huệ đằng đẵng suốt 20 năm. Ta biết ta là ai. Ta chẳng phải cần đóng vai Quan Vân Trưá»ng cỡi ngá»±a xÃch thố theo phò Lưu Bị để không chém ngưá»i duá»›i ngá»±a. Hai kẻ tá» thù có cách tru diệt nhau truyá»n Ä‘á»i, dìm nhau đến táºn đáy huyệt, há»§y diệt nhau không nhân nhượng mà ngưá»i ngoà i khó lòng hiểu được...â€
Sau câu nói nà y, nhà vua Ä‘uổi tả hữu lui ra và quắc mắc nhìn Phạm Xảo, nói như Ä‘á»c án lệnh:
- Còn nhà ngươi, háºu vệ tướng quân Phạm Xảo cÅ©ng bị xá» chém đầu vì can tá»™i nuôi lòng tôn sùng kẻ tá» thù cá»§a ta, có cÆ¡ tạo phản chống lại triá»u đình...
Nhưng bá»—ng nhà vua hạ giá»ng, bảo Phạm Xảo tiến lại gần, nói thì thà o và o tai: “ Ta cho ngươi mắc nợ má»™t cái đầu vì ta biết ngươi là kẻ trung thà nh hiếm có. Nếu nuôi lòng phản ta, ngươi đã có bao nhiêu cÆ¡ há»™i bá» ta vá» vá»›i Tây SÆ¡n hay hại ta trong từng miếng ăn giấc ngá»§ suốt hai mươi năm và o sinh ra tá» bên ta. Ngươi đã má»™t lòng theo ta cho đến ngà y đại thắng. Xưa kia là chá»§ tướng, bây giá» là vua tôi. Nếu có cÆ¡ há»™i lấy công chuá»™c tá»™i để giúp cho đất nước bình trị, khiến vương triá»u cá»§a ta má»—i ngà y má»™t vững chắc, ngươi có chịu giúp ta không?â€
Phạm Xảo thấy rõ con đưá»ng sống đã hiện ra, nên sẵn sà ng bám lấy. Nhà vua ban lệnh: “Như nhà ngươi đã rõ. Ta má»›i thống nhất được đất nước, nhưng chưa thu phục hết lòng ngưá»i. Phe hoà ng tá» Cảnh trong triá»u, phe Lê Văn Duyệt trong Nam, phe Nguyá»…n Văn Thà nh ngoà i Bắc... vẫn còn là những mối lo trước mắt và lâu dà i cho ta. Ngươi hãy giúp ta nghe ngóng và theo dõi để kịp thá»i ngăn cháºn các mầm loạn. NÆ¡i có thể nghe được nhiá»u tin tức nhất là dinh cá»§a hoà ng thân Trà Hải. Ta không mảy may nghi ngá» tấm lòng cá»§a Trà Hải. Trước sau Trà Hải chỉ là ngưá»i nghệ sÄ©, không tham vá»ng quyá»n thế, không âm mưu phản trắc. Bởi thế, Trà Hải không có kẻ thù và dinh cÆ¡ cá»§a Trà Hải là nÆ¡i thăm viếng, đà m đạo cá»§a nhiá»u nhân váºt cả nước vá» kinh. Ta muốn ngươi đóng vai ngưá»i hầu cáºn Trà Hải. Má»™t ngưá»i hầu cáºn trung thà nh táºn tụy và đúng nghÄ©a. Câm Ä‘iếc cà ng tốt, ngu dốt cà ng hay. Nhưng không được phút nà o quên ta, cÅ©ng như không quên món nợ cái đầu nhà ngươi treo lÆ¡ lá»ng sau lưng. Trà Hải chưa há» biết mặt ngươi nhưng có thể có nhiá»u ngưá»i khác biết. Tuy rằng sau vụ đánh cá» giết ngưá»i tại quán, dáng vẻ ngươi đã đổi khác nhưng để cho an toà n thì Ãt nhất cÅ©ng phải ở ẩn trong dinh Trà Hải ba năm không được ló mặt ra ngoà i. Nếu sau nầy, ngươi chết trước ta, ta sẽ lấy nghi lá»… đại thần đối đãi. Nếu ta chết trước ngươi, ngươi hãy xoa tay uống rượu ngà y chôn cất Nguyá»…n Ãnh nầy để mừng là chúng ta đã giữ trá»n lá»i hứa vá»›i nhau. Ta biết ngươi sắp nói gì. Khá»i! Chúng ta đã nói vá»›i nhau quá nhiá»u trong bao nhiêu năm dà i chiến tráºn. Ngươi lên đưá»ng. Bảo trá»ng!â€
Trước khi tôi có thể nói thêm má»™t lá»i tạ từ, nhà vua đã phất tay áo Ä‘i và o trong.
Từ đó, tôi lo sá»a tóc, cạo râu, thay đổi y trang, táºp dần kiểu Ä‘i lần mò, còng lưng cúi mặt như ông già xế bóng. Táºp Ãt nói, biết im lặng hay biết câm cà ng tốt. Tôi vá» thái ấp nầy là giang sÆ¡n cá»§a má»™t ông hoà ng sống Ä‘á»i ẩn dáºt ngay giữa kinh thà nh. Có lẽ thấy tôi cÅ©ng lạnh lùng và câm lặng giống chá»§, nên ngưá»i tai mắt trong thái ấp đẩy tôi và o là m lão bá»™c cho hoà ng thân để hai cái bóng cô quạnh tìm nhau.
Ba năm đầu là ba năm thá» thách. Từ má»™t cáºn tướng cá»§a triá»u đình, chỉ vì không muốn đánh mất chÃnh mình mà phải gây ra cảnh thảm sát, phải trốn và o bóng tối. Tôi phải trả má»™t giá quá đắt khi chá»n lá»±a trung thà nh vá»›i chÃnh mình, không xu phụ quyá»n thế, nói theo tiếng nói cá»§a lương tâm mình. Tôi muốn quên mình là ai để sống trá»n vẹn cho vai trò ngưá»i lão bá»™c. Nhưng cà ng ở thế bị đè nén và chối bá», cái bản ngã cà ng phản kháng dữ dá»™i. Cái ngã như má»™t con cáo tinh ma bị nhốt trong hang. BÃt kÃn đưá»ng nầy, nó vùng vẫy trổ ra nhiá»u lá»— hổng khác để chui qua. CÅ©ng may là cả hoà ng thân và tôi Ä‘á»u sống im lặng, không đòi há»i, không thắc mắc từ ngà y nầy qua ngà y khác, nên má»—i cái “ta†riêng tư vẫn nằm im trong chốn thâm sâu cá»§a mình, không tương quan, không bá»™c lá»™, không va chạm.
Hoà ng thân, cho dẫu ra Ä‘i hay ở lại, tôi vẫn mang Æ¡n ngà i vạn bá»™i. Cà ng sống gần Hoà ng thân vá» sau nầy, tôi cà ng lấy cái tâm là m đầu. Tôi để lòng tá»± nhá»§ lòng rằng, và thá» Hoà ng thân có là m Ä‘iá»u gì vi phạm nằm trong lá»i á»§y thác theo dõi cá»§a vua, tôi sẽ lấy mạng sống cá»§a mình mà ngăn đón. Quyết sống xứng đáng vá»›i niá»m tÃn cẩn cá»§a má»i ngưá»i nhưng không bao giá» hại ai. CÅ©ng may, Hoà ng thân là ngưá»i có cái tâm trong sáng như sao Khuê nên tôi chẳng bao giá» phải ở trong má»™t tình thế khó xá» nà o cả.
Trà Hải lắng nghe chuyện kể vá» Ä‘á»i mình cá»§a Phạm Xảo không động tÄ©nh, bây giá» má»›i lên tiếng:
- Lão tướng Phạm Xảo, nếu đúng lá»… nghi thì tôi phải gá»i ông lão như thế. Nhưng khi đã lấy cái tâm, cái tình để sống vá»›i nhau rồi thì đâu cần chấp nhặt những chuyện hình thức như thế phải không? Nghe chuyện Ä‘á»i cá»§a Phạm huynh tôi xúc động và khâm phục cái tiết tháo là m tướng và nhân cách là m ngưá»i cá»§a huynh nhưng chẳng ngạc nhiên vì tôi đã quá quen vá»›i Ä‘á»i sống cung đình. Cung đình là đấu trưá»ng vÄ© đại cuối cùng trước khi con ngưá»i hóa kiếp nên chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra, từ chuyện nhân sinh tầm phà o đến những biến cố nghiêm trá»ng nhất. Äá»c sá» Tà u, tiếp cáºn vá»›i giá»›i quý tá»™c bao quanh Ä‘á»i sống Ä‘iện Versaille bên Tây thá»i phò hoà ng tá» Cảnh, gần gÅ©i vá»›i cung đình xứ mình... ở đâu cÅ©ng đầy dẫy những Ä‘iá»u khác lạ vá»›i Ä‘á»i thưá»ng mà ngưá»i ta gá»i là “thâm cung bà sá»â€. Cám Æ¡n Phạm huynh đã chia sẻ và tấm lòng tÃn nghÄ©a cá»§a huynh tháºt đáng trân trá»ng. Tôi kÃnh huynh như ngưá»i anh cả và thương huynh như ngưá»i ruá»™t thịt, nhưng biết giúp huynh hay khuyên huynh Ä‘iá»u gì bây giá»?
Nét vui mừng thể hiện lên khuôn mặt quắc thước nhưng đã phôi pha vá»›i thá»i gian cá»§a ngưá»i lão tướng. Ông ra vưá»n sau mang thêm cá»§i Ä‘un và o lò sưởi. Ông lão tiếp tục chuyện trò:
- ÄÆ°á»£c hoà ng thân đối đãi và an á»§i như thế là tôi mãn nguyện lắm rồi. Tôi đã già , chẳng còn tham vá»ng gì cả mà chỉ muốn yên thân. Nếu tôi vẫn muốn xin được sống tiếp tục má»™t cuá»™c Ä‘á»i thầm lặng bên cạnh hoà ng thân sau khi tôi đã tá»± thú mình là ai thì tôn ý cá»§a hoà ng thân ra sao?
Trà Hải nhìn thẳng ngưá»i đối diện rồi nhìn bâng quÆ¡ và o bếp lá»a Ä‘ang cháy báºp bùng, trả lá»i:
- Huynh và tôi cÅ©ng như bếp lá»a nầy. Lá»a nóng bao nhiêu rồi cÅ©ng sẽ tắt như con ngưá»i sống già sẽ chết. Tất cả chỉ là tạm bợ nên xưa nay tôi chẳng coi gì quan trá»ng ngoà i cái giao tình chân tháºt vá»›i nhau. Có huynh là có thêm má»™t cây cá»§i trong bếp lá»a Ä‘á»i mình. Bếp lá»a Ä‘á»i sẽ sáng hÆ¡n và ấm hÆ¡n, thÃch lắm chứ.
***
Äêm như má»™t tấm mà n má»ng cá»§a bóng tối. Gặp ngưá»i tri ká»·, đêm dà i qua nhẹ như sương. Tiếng gà gáy sáng từ trong xóm lại cất lên. Má»™t Ä‘á»i vua Nguyá»…n Ä‘i qua nhưng tiếng gà vẫn thế. Tiếng gà cÅ©ng nhắc nhở hương trà buổi sá»›m mai. Phạm Xảo vốn đã quen vá»›i quán tÃnh lâu ngà y, sau tiếng gà vừa dứt, ông đứng dáºy nhóm lá»a pha trà .
Trà Hải ngạc nhiên đầy thú vị với bộ khay trà cổ nhưng chưa bao giỠđược bà y ra. Một cái ấm cổ có hình một con ngựa, một bên có con khỉ đứng nhìn tổ ong. Trà Hải nhìn say sưa cái ấm cổ và buột miệng:
- Mã thượng phong hầu?! (Con ngựa ở trên con ong và con khỉ).
Phạm Xảo đắc ý, trả lá»i:
- Khen cho con mắt tinh Ä‘á»i! Äúng váºy, hoà ng thân ạ. Äây là má»™t ấm trà tá» sa Nghi Hưng tối cổ. "Mã thượng phong hầu" là má»™t câu chỉ để gá»i tên ba con váºt trên ấm trà , nhưng đấy là má»™t lá»i chúc ngắn gá»n mà cao sang, đầy khà thế cá»§a con nhà tướng ngà y xưa.
- Tá» sa? Tôi chỉ biết Nghi Hưng là má»™t huyện thuá»™c tỉnh Giang Tô, gần Thượng Hải. Ở đó có má»™t thứ đất sét rất mịn, chứa nhiá»u thạch anh và nhiá»u chất thiên nhiên đặc biệt khác nên được dùng là m ấm trà không tráng men nổi tiếng và o báºc nhất trong nghệ thuáºt chế tạo ấm trà cá»§a Trung Hoa. Nhưng tá» sa là gì?
- Tá» sa là cát tÃm. Ấm trà là m tại Nghi Hưng có ba mà u chÃnh là mà u và ng sáºm (mà u gan gà ), mà u đỠsáºm (mà u da chu) và mà u nâu thẫm ngã Ä‘en (tá» sa). Ấm trà chúng ta Ä‘ang dùng đây thuá»™c lá»ai song ẩm, dùng cho hai ngưá»i uống. Lục VÅ© trong sách Trà Kinh và cổ nhân viết vá» trà đã ca tụng ấm tá» sa Nghi Hưng có nhiá»u ưu Ä‘iểm như: Giữ được hương và vị trà gốc, bình trà dùng lâu chỉ chế nước không cÅ©ng ra mùi trà , không bị nứt vì thá»i tiết quá nóng hay quá lạnh, chế nước nóng bao nhiêu khi cầm ấm trà cÅ©ng không bị phá»ng tay, bình dùng cà ng lâu cà ng lên nước bóng lá»™n rất đẹp. Và , đặc biệt hÆ¡n tất cả là cao trà tụ há»™i ngà y má»™t dà y quanh thà nh ấm bên trong.
Trà Hải vui thÃch má»™t cách tươi mát:
- Hay lắm, huynh ạ. Nhưng lâu nay huynh dấu trà cụ và ấm trà nà y ở đâu?
Phạm Xảo cưá»i thÃch thú:
- Bà máºt, bà máºt! Sá»± nghiệp má»™t Ä‘á»i là m tướng chỉ còn cái bình rượu sứt vòi đã Ä‘á»an tuyệt và cái ấm trà nhếch nhác nầy thôi. Lịch sá» bình rượu sứt vòi thì hoà ng thân đã biết. Còn cái ấm trà Nghi Hưng nầy là "chiến lợi phẩm" duy nhất còn lại sau tráºn Rạch Gầm. Trên đưá»ng tháo quân Ä‘ang bị truy Ä‘uổi rất gấp, chá»§ tướng Nguyá»…n Ãnh và cáºn tướng Phạm Xảo phải lánh và o chòi canh trong má»™t đêm trăng. Thèm má»™t hÆ¡i thuốc, khao khát má»™t hương vị trà nhưng chẳng kiếm đâu ra. ChÃnh lúc đó, cái ấm trà tá» sa Nghi Hưng nầy đã cho má»™t bình trà nóng thoang thoảng hương vị trà thÆ¡m mà không cần tá»›i má»™t cá»ng trà .
- Tuyệt quá! Gian khổ có khi là má»™t bà i thÆ¡ không lá»i.
- Hay nói ngược lại, bà i thÆ¡ không lá»i hay nhất thưá»ng đến từ những phút giây gian khổ nhất. ChÃnh sá»± gian khổ thà nh anh hùng ca đã giúp nhân váºt lịch sá» kiên trì Nguyá»…n Ãnh thắng được nhân váºt lịch sá» anh hùng Nguyá»…n Huệ.
- Như thế có nghÄ©a là chỉ có nhân váºt Nguyá»…n Ãnh má»›i chịu đựng nhiá»u gian khổ trong cuá»™c tương tranh thôi sao?
- Quang Trung và Gia Long Ä‘á»u thấm đòn gian khổ. Nhưng trong gian khổ, nhiá»u tướng tà i cá»§a Quang Trung trở thà nh nghịch tướng trong khi tướng giá»i cá»§a Gia Long vẫn má»™t dạ trung thà nh.
- Như tướng quân Phạm Xảo?
- Tôi chỉ là má»™t kẻ trung thà nh vá»›i chÃnh mình.
- Thế nghĩa là sao?
- Tôi không sống và hà nh xá» theo nếp sống bầy, đà n. Tôi chiến đấu cho ngá»n triá»u Nguyá»…n Ãnh vì chỉ đơn giản là "ăn cây nà o rà o cây ấy". Nhưng cái chà cá»§a tôi chỉ thuá»™c vá» lẽ phải trong tâm niệm là m má»™t ngưá»i ngay thẳng như lá»i thầy tôi dạy lúc lên đưá»ng. Tôi cảm phục sá»± can trưá»ng cá»§a nhân váºt Nguyá»…n Ãnh, nhưng cÅ©ng tôn sùng sá»± dÅ©ng liệt cá»§a nhân váºt Nguyá»…n Huệ. Vì trung thà nh vá»›i chÃnh mình nên cuối Ä‘á»i tôi vẫn là tôi. Hai bà n tay trắng nhưng đầy ắp má»™t vÅ© trụ cá»§a niá»m vui. Niá»m vui cá»§a lòng son sắt không bao giá» phản bá»™i chÃnh mình. Và , tôi nghÄ© rằng, đấy cÅ©ng chÃnh là đạo lý cá»§a con nhà tướng trong thiên hạ xưa nay.
- A, hay quá! Không ngá» bao năm qua tôi sống bên dãy Trưá»ng SÆ¡n trùng Ä‘iệp mà cứ ngỡ mình sống bên hòn non bá»™. Váºy thì hôm nay huynh mang ấm trà "đế vương" nà y ra dùng là có ý gì?
Phạm Xảo nhắm mắt, nắm hai bà n tay mình và o nhau, ép lên ngá»±c, nói má»™t cách trang trá»ng:
- Äể mừng cho má»™t lá»i hứa đã giữ trá»n. Và cÅ©ng để nghênh đón má»™t nhân váºt đối ẩm thứ nhì sau ngà y nhân váºt đối ẩm thứ nhất không còn nữa.
- Không dám khách sáo nhưng tháºt là vạn hạnh. Thế hôm nay huynh sẽ chiêu đãi vá»›i loại trà gì váºy?
- Vẫn là trà Thạch Hãn.
- Trà Thạch Hãn? Tôi chưa nghe bao giá».
- Thạch Hãn là mồ hôi cá»§a đá. Tuy không dùng đến, nhưng ấm trà tá» sa Nghi Hưng nầy vẫn được ninh trong má»™t lá»ai trà thÆ¡m má»—i tháng hai lần để lá»›p cao trà trong ấm má»—i ngà y má»™t thuần vị và dà y hÆ¡n. Khi gặp ngà y đại há»·, đại cát như hôm nay thì Ä‘em ra dùng. Tinh hoa cá»§a trà đã thấm và o trong vách ấm và lá»›p cao trà trong ấm và như những giá»t mồ hôi cá»§a đá sẽ cung cấp má»™t