CHÆ¯Æ NG HAI MÆ¯Æ I
Chuyển Hóa
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Trà Hải có má»™t cảm giác xa lạ, hoang sÆ¡ gần như trần trụi vá»›i chÃnh mình và khung cảnh chung quanh. Không danh, không vị, không nhà , không cá»a, không hầu, không thiếp, không tá»›, không chá»§, không đón, không đưa. Sá»± cô đơn hiu quạnh là m cho Trà Hải cảm thấy tá»± do. Cái tá»± do hồn nhiên cá»§a cánh chim bÆ¡ phá» giữa gió bão má»™t mình.        Â
Vừa bước đến lối mòn rẽ và o thiá»n cốc cá»§a sư Trúc Lâm, Trà Hải khuỵu xuống vì mệt má»i và đói khát. Äã mấy ngà y đêm bước Ä‘i ròng rã, đói thì ăn trái cây rừng cá»§a chim muông ăn thừa rÆ¡i vãi dá»c ven bìa rừng. Khát thì cố tìm nước suối hay những bá»c nước Ä‘á»ng trong từng hốc đá để uống. Buồn ngá»§ thì nằm hay ngồi chợp mắt trên những phiến đá. Trà Hải như má»™t ngưá»i vừa má»›i sinh ra từ mặt đất nầy. Äứa con cá»§a vua sinh ra trong châu báu; đứa con cá»§a nhà già u sinh ra trong nhung gấm; đứa con cá»§a trần gian sinh ra từ đất và cuối cùng thì tất cả những đứa con yêu, con ghét, con hư, con ngoan, con trá»i hay con đất cÅ©ng sẽ buông tay trở vá» vá»›i đất. Äã từng là m con trong châu báu và nhung gấm, Trà Hải xin nguyện được là m đứa con cá»§a đất là nh mà thôi.
Chùa Từ Vân vẫn lặng lẽ đón ngưá»i khách cÅ©. Sau má»™t hồi chợp mắt trên thá»m đá là m báºc cấp dẫn lối và o chùa, Trà Hải cố đứng dáºy, nhè nhẹ từng bước má»™t, bước và o bên trong. Chùa vắng vẻ như bá» hoang. Lá khô xếp lá»›p bay lao xao từ ngoà i và o trong và quanh quẩn đâu đó. Äi quanh ngôi nhà trai, bếp tro lạnh ngắt. Bước dần lên thiá»n cốc, cá»a trúc không gà i gió lá»™ng bốn bá». Trà Hải chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i. Dư hương cá»§a mùi trầm hương thoang thoảng đâu đây như má»™t ná»—i gợi nhá»› mÆ¡ hồ. Sư Trúc Lâm, chú tiểu tăng, ngưá»i thị giả, lão hầu cáºn Phạm Xảo bá»—ng vỠđâu khuất bóng. Lá rừng vẫn muôn năm xà o xạc và mây trắng trên cao thì cứ trôi hoà i vá» cõi miên du không hứa hẹn má»™t chân trá»i.
Nhìn quanh, đâu cÅ©ng là rừng núi bạt ngà n. Chẳng có nẽo vá» và nẽo Ä‘i nà o rõ rệt. Äây là đây. Rừng thiêng như má»™t sá»± chứng ngá»™ tá»± tại. Trà Hải nhắm mắt và ngồi bệt xuống trên mảnh đất mình Ä‘ang đứng mà không biết nÆ¡i đâu...Â
 Khi cảm giác mệt má»i tạm lắng xuống, sá»± réo gá»i cá»§a cÆ¡n đói lại nổi lên. Những chân trá»i cao viá»…n, những triết lý lẫy lừng, những lý thuyết sâu xa, những ý chà lấp sông xẻ núi... Ä‘á»u phải chùn chân, cúi đầu trước thá»±c tế bức bách cá»§a cÆ¡n đói. Trà Hải cố nhá»› má»™t Ä‘iệu hò, má»™t câu thÆ¡; cố gợi lên má»™t ý tưởng “hình nhi thượng†khinh bạc miếng ăn, nhưng tất cả những cố gắng Ä‘á»u buông tay. Hình ảnh, mùi thÆ¡m, vị béo ngá»t cá»§a những món ăn không thà nh hình rõ rệt chiếm ngá»± hết tất cả những khoảng trống lá»›n nhá» trong đầu óc Trà Hải. Thân xác, cảm tÃnh, ý thức và vô thức bao nhiêu năm nằm yên ở thế dá»± trữ trong sâu lắng cá»§a con ngưá»i Trà Hải bây giá» tuôn ra để cứu nguy cho thân chá»§. Gia tà i dá»± trữ bị cÆ¡n đói ngốn mất rất nhanh, để lại cho Trà Hải cái hố sâu thèm muốn. Thèm ăn, thèm uống, thèm yêu thương mÆ¡n trá»›n, thèm dục tình, nhưng tất cả sá»± kêu đòi Ä‘á»u nằm ở dạng bản năng. Bá»—ng dưng Trà Hải cảm thấy thèm Ba Gấm má»™t cách mãnh liệt. Sá»± khao khát bừng bừng cá»§a giá»›i tÃnh động tình trá»—i dáºy vượt ra ngoà i vòng trói buá»™c cá»§a ý thức. Khi má»™t thân xác rã rá»i vì đói và má»™t đầu óc mụ Ä‘i vì thiếu ăn không còn sức mạnh để gạn lá»c và kiểm soát bản năng. Äốm tinh lá»±c cuối cùng nhóm lên, nhen lên, cháy đỠnhư lữa rừng chợt dáºy, rá»±c rỡ sáng lòa rồi tắt ngúm.
Bóng tối và ánh sáng đến rồi Ä‘i, Ä‘i rồi đến. Gió thổi sạch những đụn lá khô đâu mất. Trà Hải mở mắt nhìn quanh và thấy mình Ä‘ang ngồi trước má»™t bồn hoa nhá». Hoa quanh bồn Ä‘á»u ở dạng mầm non. Chỉ có má»™t cây hoa giữa bồn Ä‘ang nở. Những bông hoa và ng óng ánh mà u hoà ng kim. Dưới gốc hoa và ng, có dá»±ng má»™t phiến đá nhá», ghi mấy dòng chữ son Ä‘á», nét chữ tà i hoa phiêu lãng tuyệt đẹp:
Hoa khai ngá» thá»±c
Nhá»±t nhá»±t nhất thá»i
Tám chữ như má»™t lá»i vừa nhắn nhá»§, vừa mang ý nghÄ©a truyá»n lệnh rằng, hoa có nở má»›i được ăn bữa trưa và má»—i ngà y chỉ được ăn má»™t lần như thế. Nhìn hoa Ä‘ang nở, nhìn sau những tà n mây trắng bay qua, mặt trá»i đã đứng trên đỉnh ngá». Táºp trung nhìn rõ hÆ¡n dưới gốc hoa, Trà Hải nháºn ra là trên má»™t phiến lá bảng lá»›n như lá vả, có đặt ba oản xôi, ba trái chuối và má»™t nhúm muối mè. Dòng sống bá»—ng vươn lên, chạy rần rần khắp châu thân và huyết quản. Cả ba nghìn thế giá»›i, chỉ còn là tụ Ä‘iểm cá»§a miếng ăn. Trà Hải lim dim mắt nhìn, nhưng vẫn không rá»i mấy oản xôi và trái chuối. Nhu cầu xác thân khi đối diện vá»›i cái chết, chết đói, cáºn ká» rất gần vá»›i bản năng cá»§a thú tÃnh động váºt. Má»™t vầng mây xám Ä‘i qua, cảnh rừng tối sầm lại, Trà Hải rúng động toà n thân khi cảm giác sợ hãi mất mác chụp đến bất ngá». Trà Hải đứng dáºy má»™t cách quyết liệt, bước và o bồn hoa, vươn tay nắm hết mấy oản xôi và trái chuối, cắn từng ngụm lá»›n, nhai nuốt má»™t cách say sưa và man dại.
Miếng ăn tuy đạm bạc, nhưng đã giúp Trà Hải phục hồi thể chất má»™t cách nhanh chóng. Mặt trá»i đứng ngá» hôm sau, Trà Hải bước lần đến chá»— cÅ©. Gió đêm đã thổi lá rừng khô rụng ngáºp lối Ä‘i hôm qua, bây giá» sạch bóng. Trong vùng nắng yếu á»›t vì bị sà n lá»c sau tà n lá, Trà Hải đến sát cây hoa mà u hoà ng kim. Những đóa hoa và ng lá»›n bằng nắm tay rá»§ xuống và teo lại trong đà i hoa nhăn nhÃu như bà n tay vụng vỠôm bá» ngá»±c thanh tân. “Hoa khai†má»›i có “ngá» thá»±câ€. Hoa không nở nên oản xôi và trái chuối cÅ©ng vắng bóng dưới chân hoa. Trà Hải nhìn chăm chú và o cây hoa, vừa cố để trấn áp cÆ¡n đói Ä‘ang cồn cà o và cÅ©ng vừa cố tìm ra nguyên nhân là m hoa héo. Những ngà y canh tác vá»›i thầy Tiá»u, Trà Hải đã há»c được câu châm ngôn áp dụng và o nghệ thuáºt nuôi dưỡng cây cối là “nước, phân, cần, giốngâ€. Nước là sá»± nuôi dưỡng hà ng đầu trong Ä‘á»i sống cây cá». Mắt Trà Hải sáng lên khi tìm thấy hai cái gà u múc nước là m bằng vá» cây để sẵn trong bồn hoa. Có tiếng reo vui trong lòng, “Có ngá» thá»±c rồi. Ta chỉ cần mang gà u xuống suối múc nước lên tưới là cây hoa và ng sẽ tươi tốt lại ngayâ€.
Xách hai cái gà u múc nước trên tay, tiếng suối róc rách đâu đó hiện lên rõ dần vá»›i Trà Hải. Äi nhanh xuống sưá»n núi phÃa Äông, sau bức tưá»ng lá xanh dà y đặc nổi lên má»™t khung cảnh đẹp như bức tranh thiên nhiên cá»§a Tà u.
PhÃa Tây dưới chân ngá»n núi xanh cao ngất nổi lên má»™t mảng trên thân núi mầu nhÅ© bạc. Giòng suối trong vắt từ trên cao đổ xuống bị cái vách núi mầu nhÅ© bạc cháºn lại. Dòng nước phân tán má»ng chảy xuống trà n trên vách. Bóng cây, vách núi, ghá»nh đá, độ nghiêng cá»§a ánh sáng từ bầu trá»i trên cao phản chiếu qua lại nhiá»u lần theo thế núi đã tạo ra má»™t phong cảnh kỳ tú như ảo ảnh, như mÆ¡ mà ng, như hiện thá»±c. Từ xa, Trà Hải đã thấy bóng mình phản chiếu trên tấm gương cá»§a thác núi. Cảnh đẹp quá là m Trà Hải quên cả cÆ¡n đói thắt ruá»™t, tay nắm chặt hai cán gà u múc nước và chạy nhanh xuống dòng suối chảy. Tiếng róc rách từ đỉnh núi đổ xuống, tiếng rì rà o cá»§a nước dá»™i qua bức tưá»ng nhÅ© bạc, tiếng nước đổ ra dòng trôi vá» xuôi... Những âm thanh uốn lượn và trầm lắng hòa quyện lấy nhau nghe như lá»i ru, tiếng gá»i êm Ä‘á»m cá»§a bà mẹ thiên nhiên.
Trà Hải thong thả cất từng bước dà i đến gần bên bá» suối, dang tay ấn gà u xuống nước, nhưng chiếc gà u dá»™i ngược trở lại trên mặt nước. Lạ lùng má»™t chút vá»›i cảm giác như có bà n tay ai mạnh hÆ¡n đẩy lùi chiếc gà u trở lại, Trà Hải ấn xuống mạnh hÆ¡n thì lá»±c đẩy trở lại cà ng mạnh hÆ¡n gấp bá»™i. Sá»± láºp Ä‘i, láºp lại kéo dà i mà Trà Hải vẫn không cách nà o chạm tay và o mặt nước suối. Cuối cùng, thu hết sức mạnh bình sinh, Trà Hải dùng cả sức nặng thân mình để cố nháºn chìm chiếc gà u và o nước, nhưng sức phản hồi trở lại mạnh đến ná»—i xô ngã ngưá»i cầm gà u nằm sóng sượt bên bá» suối. Trà Hải ngỡ ngà ng ngước mắt nhìn lên và sững ngưá»i khi bắt gặp má»™t con vượn dã nhân, to lá»›n gấp ba ngưá»i thưá»ng Ä‘ang nhe răng trong tư thế sẵn sà ng ứng chiến.
Trà Hải nghiêm giá»ng nói lá»›n:
- Nà y! Con vượn dã nhân. Ta và mầy không thù, không oán, cá»› sao lại cản đưá»ng ta múc nước. Phải tránh đưá»ng láºp tức cho ta Ä‘i.
Tiếng gà o từ phÃa con vượn láºp lại nguyên văn lá»i Trà Hải không sai má»™t chữ, không sót má»™t âm. Âm thanh dá»™i lại từ phÃa con vượn lá»›n gấp mấy lần tiếng Trà Hải, nghe dữ tợn và vang động cả núi rừng. Con vượn vẫn đứng yên thách thức. Trà Hải tiến tá»›i gần bá» suối má»™t bước, nó tiến tá»›i cản đưá»ng má»™t bước. Trà Hải dùng những ngón võ thuáºt được táºp luyện kỹ ngà y xưa để tiến tá»›i, xô đẩy con vượn Ä‘ang cản đưá»ng ngay trước mặt. Nhưng con vượn phản ứng đẩy lùi đối tượng bằng cách tấn công trở lại vá»›i sức mạnh ghê hồn là m Trà Hải ngã sóng soãi trên bá» suối. Bản năng sinh tồn vá»±c Trà Hải trở dáºy. Dùng má»™t cà nh cây khô là m vÅ© khÃ, Trà Hải ứng dụng hết sở há»c võ nghệ má»™t thá»i vang bóng cá»§a mình trong bá»™ môn song đấu như trượng, chùy, Ä‘ao, kiếm để tấn công và chế ngá»± sá»± cản đưá»ng vô lý cá»§a vượn dã nhân. Nhưng bất cứ má»™t động tÄ©nh nà o phóng ra từ phÃa Trà Hải, liá»n gặp ngay sá»± phản hồi tức khắc và mạnh gấp nhiá»u lần từ phÃa vượn ngưá»i. Khi Trà Hải quyết tấn công dứt Ä‘iểm bằng những đòn chà mạng đánh và o đối tượng thì cÅ©ng nháºn sá»± đánh trả mạnh như trá»i giáng từ phÃa đối tượng phản đòn trở lại. Cuá»™c chiến đấu để sinh tồn không khoan nhượng tiếp diá»…n cho đến khi Trà Hải ngã xuống bất tÄ©nh vá»›i thương tÃch đầy ngưá»i.
Tiếng quạ kêu và những dòng nắng mai xuyên qua kẻ lá chảy trà n lên mặt là m Trà Hải tỉnh lại. Toà n thân gần như co rúm vì Ä‘au nhức. Trên vách đá bên bá» suối, con dã nhân cÅ©ng cá»±a quay, cúi đầu ngồi á»§ rá»§. Trà Hải nghe tiếng nói lao xao từ thá»i tiá»n sá». Miệng khô đắng mà vẫn không mong được vá»›i tay xuống dòng suối mát bên cạnh vốc má»™t ngụm nước. Con dã nhân vẫn ngồi canh gác dòng suối tá»± bao giá».
Trà Hải cố mở mắt nhìn má»™t đám mây trá»i - cÅ© đã nghìn năm mà cÅ©ng má»›i như hôm nay - Ä‘ang bay qua kẻ lá. Mây trắng lá»t và o mắt.
Trà Hải lắng nghe tiếng quạ xa dần và tiếng chim rừng rÃu rÃt xung quanh. Tiếng chim cổ sÆ¡ chẳng nói gì mà lại nói lên tất cả bằng thứ âm thanh hồn nhiên gần như thinh lặng. Âm ba thinh lặng vẳng và o tai.
Trà Hải nháºn biết mình Ä‘ang sống qua từng hÆ¡i thở. HÆ¡i thở từ muôn xưa đến và đi thong dong không Ä‘iểm tá»±a.  Khà trá»i thanh thoát len và o mÅ©i.
Trà Hải nhấp lưỡi khô không má»™t giá»t nước, không còn biết vị đắng cay. Cay đắng hay ngá»t ngà o từ vạn thuở không phải là vị tháºt sá»± mà chỉ là sá»± so sánh tương đối như men rượu cay đắng vá»›i ngưá»i nầy mà ngá»t ngà o đối vá»›i kẻ khác. Vị không men mÆ¡n man trên đầu lưỡi.
Khi má»™t chuổi động tác nhìn, nghe, thở, nếm, cảm giác - sắc, thanh, hương, vị, xúc pháp - không còn dá»±a và o má»™t đối tượng nà o có tháºt, Trà Hải cảm thấy ngưá»i mình nhẹ hẫng, lâng lâng. Có má»™t sá»± chia lìa vá»›i tục lụy để nâng tâm thần bay cao như bốc khói. Má»™t vầng hÆ¡i dịu ấm tròn đầy bao bá»c khắp châu thân. Thể xác như giao hòa vá»›i rừng núi. Và khi thân thể gần như tá»± tại, không có nhu cầu nà o cần tiếp viện và thẩm thấu từ bên ngoà i, cÆ¡n đói cÅ©ng lắng xuống dần và biến Ä‘i đâu mất. Cảm xúc trở lại bình an. CÆ¡n Ä‘au do tráºn thư hùng vá»›i con dã nhân tá»± nó hóa giải như tay mặt đánh và o tay trái cá»§a chÃnh mình. Äấy là má»™t lối “hạ thá»§ công phu†ná»™i tại; má»™t lối tá»± váºt mình váºt mẫy để tạo ra thế thăng bằng cá»§a má»™t tiểu vÅ© trụ trong thân xác cá»§a chÃnh mình Ä‘ang trải qua má»™t thá»i Ä‘iểm chông chênh, khá»§ng hoảng.
Trà Hải cảm thấy bình an trở lại để mỉm cưá»i vá»›i chÃnh mình và tá»± há»i, phải chăng cÆ¡n đói là nguyên nhân cá»§a cả má»™t chuá»—i các sá»± việc mình má»›i trải qua? NghÄ© đến con dã nhân, Trà Hải có cảm giác như nó gần gÅ©i và rất hiểu mình. Nó cÅ©ng tá»›i lui, lên xuống, gầm thét hay lặng lẽ buồn thiu ăn cánh vá»›i cả hà nh động và ý nghÄ© trong chÃnh mình. Trà Hải dõi mắt tìm và thoáng thấy con dã nhân ấy ngồi á»§ rá»§ bên bá» suối. Từng mảng nước trôi nghiêng loáng ánh mặt trá»i. Lòng Trà Hải bá»—ng rá»™ng thênh thang như nắng và ng vá»›i núi. Chợt nhìn lại, con dã nhân ngồi buồn bã biến Ä‘i đâu mất rồi. Trà Hải vẫn giữ thân tâm mình nhẹ như thinh không, Ä‘i chầm cháºm men theo bá» suối, rồi lá»™i xuống suối, cầm cả hai chiếc gà u ấn xuống, dìm sâu trong nước nhưng chẳng có ai hay váºt gì ngăn cản. Dòng suối trong ngần, mát lạnh vẫn phăng phăng dẫn nước vá» xuôi, nhưng bóng dáng cá»§a con dã nhân đã trốn đâu mất dạng. LÆ¡ đãng, Trà Hải thả cho cả hai chiếc gà u trôi theo dòng nước... Cây hoa và ng trổ hoa mầu kim quang ấy cần phải có Ä‘á»i sống riêng cá»§a nó, không thể cứ mãi mãi phụ thuá»™c và o hai chiếc gà u mang nước cho ăn.
Có tiếng chân dẫm trên lá khô. Má»™t ngưá»i mặc áo mầu chà m lam, tay xách má»™t giá» tre Ä‘áºy nắp kÃn từ phÃa núi xanh Ä‘i tá»›i. Ông ta nhìn Trà Hải, lặng lẽ chấp má»™t tay trước ngá»±c cúi đầu chà o, miệng mỉm cưá»i hiá»n háºu. Trà Hải nghiêng mình chà o lại. Má»™t khuôn mặt trông quen quen. Nhưng trong cảnh rừng ư tịch chỉ có hai ngưá»i. Ngưá»i không quen cÅ©ng là quen vì chung má»™t kiếp ngưá»i. Khung cảnh núi rừng im vắng quá, chẳng ai nói má»™t lá»i, nhưng tiếng đồi xa vá»ng âm nói thay cho há» lá»i chà o há»i chúc tụng cá»§a hai ngưá»i nháºn biết mình đã để lại những mảnh Ä‘á»i tục lụy dưới chân núi xa khuất bên kia. Mãi đến khi ngưá»i đà n ông, lấy má»™t Ãt cÆ¡m nắm và muối mè từ trong giá» tre, để ra trước mặt khách lạ vá»›i má»™t cá» chỉ má»i má»c cung kÃnh, không nói má»™t lá»i, rồi dợm bước rá»i khá»i dòng suối, Trà Hải má»›i e dè lên tiếng:
- Thưa... thưa ngà i.
Ngưá»i đà n ông hiểu ý, góp lá»i:
- Dạ, tôi là Thiện giả.
Trà Hải nhướng mắt như muốn há»i: “Thiện giả?â€. Ngưá»i đà n ông lại đỡ lá»i:
- Hiểu “thiện†là cÆ¡m như ngưá»i đưa cÆ¡m hay thiện là là nh như ngưá»i là m việc thiện cÅ©ng được ạ.
- Thưa Thiện giả, đây là đâu? Nơi đây có thuộc vỠchùa Từ Vân không?
Thiện Giả - hiểu như thiện giả cÅ©ng được - trả lá»i:
- Äây là Suối Bản Lai, thuá»™c vá» núi Kim Phụng. Tương truyá»n, xưa kia đây có má» bạc nên những đêm tối trá»i có vầng sáng tá»a ra từ đỉnh núi Kim Phụng. Bởi váºy, dân gian có câu hò, “chim phượng hoà ng bay ngang hòn núi bạc; cá ngư ông bóng ngáp ngoà i khÆ¡i...†Núi má» bạc ngà y xưa nay chỉ còn lại má»™t triá»n núi bạc rất nhá», suối Ngá»c Tuyá»n chảy qua tạo thà nh má»™t tấm gương “ná»™i chiếu†vì nằm kÃn và sâu trong rừng cây lá. Nguồn sáng, thế núi, cấu tạo cây đá nÆ¡i đây rất lạ lùng, kỳ vÄ©. Sá»± tương tác qua lại tinh vi đến độ như có thể phản chiếu, phản ánh và phản diện được cả chiá»u sâu trong lòng cá»§a con ngưá»i. Äiá»u nầy cÅ©ng dá»… hiểu vì má»i hà nh vi và tâm lý cá»§a con ngưá»i qua cách thấy, cách nghe, cách cảm nháºn và phản ứng bằng giác quan mắt, tai, mÅ©i, lưỡi, thân, ý Ä‘á»u biểu hiện trên khuôn mặt và dáng dấp bên ngoà i. Khi có má»™t tấm gương thiên nhiên như triá»n suối bạc phản chiếu thì tất cả Ä‘á»u lá»™ ra trên bá» mặt. Dòng suối bạc là má»™t tấm gương soi lá»›n, do váºy nên không những chỉ soi bóng mà còn soi tâm ngưá»i đến viếng.
           Trà Hải vẫn chưa hết ngạc nhiên và thắc mắc:
- Thế thì con dã nhân đó từ đâu tới?
Thiện giả, mỉm cưá»i và nhìn thẳng và o ngưá»i đối diện:
- Thưa quý hữu. Äấy chÃnh là cái bóng cá»§a con ngưá»i tháºt, là bản lai diện mục cá»§a quý hữu.
Trà Hải thản nhiên cưá»i cưá»i, nói giá»ng bông đùa:
- Ô là ta?! Ta mà cÅ©ng bảnh trai váºy sao?
Thiện giả giá»ng nghiêm trang:
- Con dã nhân ấy không phải là sự phản chiếu dáng vẻ bên ngoà i mà là sự phóng chiếu cái tâm sở thiện hay cái tâm sở ác bên trong.
- Thiện giả ạ, nếu quả như thế thì e rằng không đúng.
- Tại sao?
- Từ má»™t con vượn ngưá»i hung hãn và thô bạo hôm trước, hôm sau cÅ©ng chÃnh con vượn ngưá»i ấy đã hoà n toà n lá»™t xác thà nh má»™t sinh váºt trầm lặng, phai dần, rồi mất hút. Nếu và thỠđó là cái tâm ngã sở cá»§a tôi đúng như lá»i Thiện giả nói thì là m sao có sá»± thay đổi nhanh đến như thế?
- Con ngưá»i cÅ©ng có thể “mê†muôn kiếp mà “ngộ†nhất thá»i lắm chứ. Giáo lý nhà Pháºt cÅ©ng nói như thế. Äau khổ hay hạnh phúc; niết bà n hay địa ngục chẳng phải là hai như bóng vá»›i hình mà là má»™t. Thế nhưng “Nói Má»™t thì sai, mà nói Hai thì tráºt...â€
- Tại sao lại mâu thuẫn đến như thế?
- Vì như sóng và nước chẳng hạn. Nếu nói sóng và nước là má»™t thì cÅ©ng sai, bởi vì nước tÄ©nh lặng mà sóng dáºy ầm ầm. Nhưng nếu nói sóng và nước là hai thì cÅ©ng tráºt vì sóng cÅ©ng là nước, luôn luôn giao hòa là m má»™t?
- Thế thì là m sao để phân biệt?
- Khi nói đến Tướng thì sóng và nước là hai; nhưng nếu nói đến Thể thì sóng và nước là má»™t. CÅ©ng thế, chỉ cần chấp má»™t chút thôi là tâm con ngưá»i sẽ thà nh não loạn. Khi không chấp thì tâm an lạc, thái hòa. Ngay trên bá» suối nầy, khi con dã nhân soi bóng tâm ngưá»i ấy xuất hiện là địa ngục; nhưng khi nó biến mất là thiên đưá»ng. Chỉ má»™t sát na tâm thôi thì lòng ngưá»i đã đổi khác. Äịa ngục hay thiên đưá»ng chỉ là má»™t giữa trần gian nầy chứ có Ä‘i đâu xa.
Sau câu nói cá»§a Thiện giả, Trà Hải trầm ngâm nhìn dòng suối chảy. Có cái gì đã đổi khác trong lòng ngưá»i đà n ông tuổi ngoà i năm mươi ấy.
CÆ¡n đói cá»§a thể xác lồng lá»™n như dã thú xuất phát từ dục vá»ng thể chất. Nó kêu đòi phải thá»a mãn cái ăn, cái uống váºt chất trước mắt. CÆ¡n đói cá»§a cảm xúc bừng bừng Ä‘i kèm như bóng theo hình vá»›i đòi há»i nhục thể. Cần đáp ứng sá»± ham muốn cháy bá»ng nằm lưng chừng giữa tinh thần và thể xác. Cần yêu đương, vuốt ve, mÆ¡n trá»›n, là m tình. Sá»± đòi há»i và lòng ham muốn thưá»ng không có giá»›i hạn, nên sá»± đáp ứng sẽ không bao giá» tá»›i được mức độ là m thá»a mãn khát vá»ng cá»§a phÃa đòi há»i. Muốn nÃu cháºm lại sá»± đòi há»i Ä‘ang cuồng lên, dâng lên thì cần có sức mạnh công phá ghê hồn cá»§a cả tinh thần và thể xác. Thắng được sá»± đòi há»i, ham muốn đó là thắng được mình. Thắng được mình là có thể tái sinh thà nh tiên, thà nh thánh ngay giữa cuá»™c Ä‘á»i nầy.
Trà Hải đã ngã gục trước sức mạnh cá»§a con vượn ngưá»i. Hay đúng hÆ¡n là ngã gục trước dục vá»ng cấp thá»i cá»§a chÃnh mình. Khi dục vá»ng lá»a rÆ¡m bị đánh ngã tiêu tan thì cái “dụng†sẽ được thay thế bằng cái “thểâ€, nghÄ©a là sá»± hiện diện cá»§a cái vá» bên ngoà i cá»§a hình tướng sẽ phai Ä‘i và cái lõi bên trong cá»§a bản chất sẽ hiển hiện giống như trưá»ng hợp cây gươm là cái dụng mà sắt thép má»›i là cái thể. Äó là khi con ngưá»i tháºt cá»§a Trà Hải vá»›i bá» dà y tÃch lÅ©y hà ng hà ng lá»›p lá»›p thiện, ác, trÃ, ngu... cá»§a từng khoảng khắc thá»i gian nhấp nháy trong bao nhiêu năm trá»—i dáºy.
Má»—i vi ti hình ảnh và từng cảm xúc tuế nhuyá»…n đã má»™t lần Ä‘i qua tâm thì sẽ không bao giá» mất. Äấy là những hạt giống đợi chá» cÆ¡n mưa nguồn kết tụ bằng những sá»± việc li ti hay những biến cố lá»›n lao cá»§a Ä‘á»i sống – sinh sôi nẩy nở, loại trừ, tác dụng lên nhau, trùng trùng duyên nghiệp - mà nẩy mầm vươn dáºy. Những hạt giống là nh chiếm ngá»± gần hết cái kho bản hạnh nằm sâu trong tâm hồn Trà Hải à o ạt vươn lên trổ cà nh xanh lá chỉ sau má»™t cÆ¡n mưa. CÆ¡n mưa tâm thức không gặp mái chắn vì gã canh giữ ý thức đã buông tay, bất tỉnh, hết khả năng đỠkháng nên kho hạt giống tÃch lÅ©y - huân táºp chá»§ng tá» - à o à o rÆ¡i xuống lòng Trà Hải. Con vượn ngưá»i “ná»™i chiếu†phải thoái trà o, á»§ rá»§, nhạt dần và biến mất.
Khi má»™t mình, má»™t bóng lên núi tìm đến chùa Từ Vân nầy, lòng Trà Hải Ä‘eo nặng mối ưu tư. Ưu tư lá»›n nhất là má»™t cuá»™c Ä‘á»i mang nhiá»u ước vá»ng và đam mê nhưng không định hướng. Thiếu hướng Ä‘i vì thiếu má»™t con đưá»ng cái - má»™t đại lá»™, má»™t quan đạo - để bước lên đó mà đi, mà là m Ä‘iểm tá»±a cho tâm, cho trÃ, cho hà nh động. Sá»± chá»›i vá»›i trong biển sương mù cá»§a cuá»™c sống sẽ là m Ä‘á»i tiá»u tụy, sẽ dẫn đến cảnh buông xuôi “ra Ä‘i gặp vịt cÅ©ng lùa; gặp duyên cÅ©ng kết gặp chùa cÅ©ng tu†hay sao?
Tuy đắm Ä‘uối trong cuá»™c tình vá»›i Ba Gấm, nhưng cái tâm bản hạnh cá»§a Trà Hải luôn luôn trăn trở; cái ý thức giải thoát thưá»ng xuyên cá»±a quáºy. Trong má»i Ä‘iá»u ham muốn cá»§a ngưá»i đà n ông thì sá»± ham muốn vá» sắc dục thưá»ng khó vượt qua nhất. Ãi dục có sá»± cuốn hút khó cưỡng chế hÆ¡n cả vì nó là cảm xúc trá»±c tiếp lay động tá»›i đỉnh Ä‘iểm khoái lạc tình dục mà ngà y thưá»ng bị nhốt trong ba chiếc lồng “tam ngụcâ€: Lồng kÃnh cá»§a bản năng giá»›i tÃnh, lồng sắt cá»§a đạo lý thuá»™c vá» quy ước xã há»™i và trong lồng son trang trà cá»§a nhân cách. Tiếng gá»i cá»§a ước vá»ng vá» má»™t hướng Ä‘á»i cao viá»…n hÆ¡n, bên cạnh ná»—i cô đơn khi Ba Gấm đã Ä‘i xa và Phạm Xảo không còn ká» cáºn như xưa, đã thôi thúc Trà Hải Ä‘i tìm sư Trúc Lâm. Nhà sư ấy là chiếc bóng. Nhưng lại là chiếc bóng êm Ä‘á»m và mát dượi như má»™t cứu cánh giải thoát ná»—i dà y vò lạc hướng và ná»—i bức xúc vô hình mà mãnh liệt cá»§a ba chiếc lồng tai quái ấy.
Sư Trúc Lâm vắng bóng, nhưng sá»± váºt lá»™n vá»›i cÆ¡n đói ban đầu dẫn đến cuá»™c chiến đấu và chiến bại vá»›i con dã nhân đã vá»±c Trà Hải dáºy. Thiện Giả cÅ©ng vừa chỉ cho Trà Hải rõ rằng đây là cuá»™c chiến đấu vá»›i chÃnh mình. Dẫu cho phải Ä‘i cùng trá»i cuối đất để tìm cho ra má»™t lẽ sống, đạt đến má»™t ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, Trà Hải vẫn không chùn bước. Nhưng tìm ai và tìm đâu bây giá». Hai lần trước thỉnh ý sư Trúc Lâm, Trà Hải đã được nhà sư khai mở cho hai cánh cá»a. Cánh cá»a “con gà †để hiểu chÃnh mình và cánh cá»a “nhìn mà không thấy†để thấy chÃnh mình. Nhà thông thái trong Trà Hải đã lên tiếng há»i “ta là ai†và vị trà giả trong Trà Hải đã trả lá»i “ta là taâ€. Biết Ta là Ta nhưng rõ rà ng là hai cái Ta Ä‘ang còn ở hai bên bá» sông “Giang Hà †có khúc nước trong; có khúc nước đục; có khúc nước Ä‘en ngòm. Chảy siết. Con đưá»ng từ cái Ta Truy Há»i đến cái Ta Tá»± Tại vẫn thăm thẳm mù khÆ¡i, vẫn miên trưá»ng muôn dặm trước mắt. Trà Hải vác cái Ta Truy Há»i như đội núi Thái SÆ¡n trên lưng mà đi trong cô đơn và chỉ cần má»™t phen ngã lòng là sẽ Ä‘i hoà i trong tuyệt vá»ng.
Mùa Xuân và lá»™c non. Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Äông vá» và đi trên cây cá» như sinh, lão, bệnh, tỠđối vá»›i con ngưá»i. Những ngà y cuối đông và đầu xuân trên vùng núi non Kim Phụng, Trà Hải sống má»™t mình. Ngà y Ä‘i quanh những ngá»n núi lá»›n nhá» hay ngồi tÄ©nh lặng định tâm bên suối Bản Lai, đêm vá» khu nhà trai vắng vẻ cá»§a chùa Từ Vân, Trà Hải khám phá má»™t thế giá»›i má»›i cá»§a ngưá»i sống má»™t mình. Giữa xã há»™i Ä‘á»i thưá»ng, ngưá»i ta quen kiểu sống cho ai và sống vá»›i ai. Má»™t mình giữa rừng núi buổi đầu, Trà Hải quen dần vá»›i ý niệm “sống cho mình và sống vá»›i thiên nhiênâ€. Muốn sống an lạc vá»›i thiên nhiên thì phải biết đưa thiên nhiên và o mình, chứ không thể là m ngược lại là đưa mình và o thiên nhiên. Những ngà y đầu, Trà Hải phản ứng chống lại thiên nhiên như phải cắn răng hay co cụm thân mình hoặc đốt than suốt ngà y để chống vá»›i cái lạnh cá»§a núi rừng. Nhưng cà ng chống vá»›i thiên nhiên thì thiên nhiên cà ng phản ứng lại má»™t cách lạnh lùng không nhân nhượng. Trà Hải dần dà táºp nghe thiên nhiên và sống vá»›i thiên nhiên như nghe và sống vá»›i tiếng “con gà †gáy sáng thuở nà o.
Từng đêm khuya và má»—i sáng sá»›m, Trà Hải lắng hết tâm trà nghe tiếng núi, tiếng gió ngà n, tiếng lá rung, suối chảy, dã thú, côn trùng... cá»§a rừng thẳm vang lên từng hồi, từng chặp hay thâu đêm đâu đó. Trà Hải nén hÆ¡i thở mình, trá»™n hÆ¡i mình vá»›i khà lạnh bên ngoà i, hÃt sâu và o châu thân, mở rá»™ng ngõ cho luồng khà lạnh len lõi, chạy Ä‘á»u khắp kinh mạch trong ngưá»i. Cảm giác tê buốt lúc đầu giảm dần, rồi bảo hòa và ấm lại cho đến khi nguồn ná»™i nhiệt giao hòa vá»›i tiết trá»i lạnh buốt bên ngoà i để tạo thà nh má»™t luồng sinh khà má»›i.
Từ hÆ¡i thở đến những sinh hoạt khác hà ng ngà y như ăn, uống, thức, ngá»§, nghÄ©, nhìn... Trà Hải tá»± luyện táºp cho mình theo cùng vá»›i Ä‘iệu sống cá»§a thiên nhiên. Thiên nhiên là má»™t ngưá»i cha nghiêm khắc, nhưng là má»™t ngưá»i mẹ nhân từ. Vá»›i ngưá»i cha, bắt thiên nhiên uốn lượn theo đưá»ng nét riêng cá»§a cá nhân mình là điá»u nghịch lý, không thể nà o chìu con được. Vá»›i mẹ, gieo tấm thân lem lấm bụi Ä‘á»i và o vòng tay mẹ, bao giá» cÅ©ng được mẹ dang tay ra đón vá»›i tất cả tha thứ và yêu thương. Chỉ có thiên nhiên má»›i rá»§ được những lá»›p bụi phong trần. Con ngưá»i thì có vẻ như cà ng cố lau sạch bụi Ä‘á»i cà ng tấp thêm những lá»›p phù sa lấp loáng nước phèn.
Cà ng gần gÅ©i và giao hòa vá»›i thiên nhiên, núi rừng, cây cá», Trà Hải cà ng cảm thấy cái vÅ© trụ nhá» mang tên là Hoà ng Thân Trà Hải chỉ là má»™t ý niệm bèo bá»t như má»™t tiếng lá rÆ¡i chưa chạm đất giữa rừng thẳm trong đêm khuya. Tầm mắt nhìn từ đỉnh núi không bị che chắn bởi rà o dáºu hay biên cương. Mắt ngưá»i nhìn sâu và o vÅ© trụ chỉ là đốm lá»a tà n loé lên trong giây lát và thể nháºp và o cõi mêng mông. Tai nghe má»™t vá»ng âm phát ra từ đối váºt rồi tắt lịm và o cõi im lìm nguyên sÆ¡ tuyệt đối. Rồi hương vị, mùi vị, cảm vị trở thà nh vô vị, trống không giữa đá núi rêu phong và cây rừng bạt ngà n, trùng Ä‘iệp. Có cái gì là tồn tại, là tháºt giữa núi rừng Kim Phụng nầy. Rõ rà ng là không có gì cả. Ngay cả cái tên gá»i cÅ©ng chỉ là những thói quen, những quy ước bâng quÆ¡. Kẻ có chữ gá»i nó là Kim Phụng; ngưá»i là m ruá»™ng dưới đồng bằng phÃa Äông gá»i nó là núi Tây Phương; giá»›i tìm trầm thì gá»i nó là núi Trầm; dân sống gần chân núi thì gá»i là núi Xanh. Tất cả Ä‘á»u đúng, tất cả Ä‘á»u sai hay chẳng có ai sai, ai đúng cả? NghÄ© đến đó, Trà Hải báºt cưá»i sảng khoái má»™t mình.
Những ngà y đầu ngồi im lặng, định tâm trên đỉnh núi nầy, Trà Hải hầu như mượn cảnh cô liêu tịch mịch để suy nghÄ© riêng mình. Muôn ý nghÄ© dấy lên trong từng khoảnh khắc. Những ý nghÄ© cứ tiếp nối, sinh sôi nẩy nở, rồi biến tướng thà nh đà n, thà nh lÅ© không ngừng xâm nháºp đầu óc Trà Hải. Cái lò bát quái nằm trong đầu cứ sôi lên sùng sục là m cho tâm trà như muốn nổ tung từ trong thế ngồi mà thoạt nhìn từ bên ngoà i ngỡ như an tịnh. Nhưng bên trong, hình bóng Ba Gấm, ná»—i nhá»› Ba Gấm, sá»± cuốn hút và thèm khát Ba Gấm... cứ từng hồi không ngá»›t nổi lên xoắn lấy má»i suy tư và cảm xúc cá»§a Trà Hải. Sau má»—i mà u hồng, mà u thắm, mà u xanh cá»§a khát vá»ng là mà u Ä‘en, mà u lạnh, mà u xám cá»§a vô vá»ng cứ ùn ùn trà n tá»›i.
Rồi có một buổi mai, Thiện Giả lại gánh giỠtre đi ngang qua vùng suối Bản Lai, ái ngại nhìn Trà Hải và lên tiếng:
- Quý hữu à , má»›i cách có mấy hôm mà sao trông sắc diện cá»§a quý hữu lại phá» phạc và tiá»u tụy đến như thế. Thân không an, tâm không lạc chăng?
Trà Hải trả lá»i thà nh tháºt:
- Cảm Æ¡n Thiện Giả đã quan tâm. Quả nhiên sá»± quan sát cá»§a hiá»n hữu tháºt tinh tưá»ng. Lòng tôi không được an ổn. Tôi vẫn còn Ä‘ang đợi được gặp sư Trúc Lâm để thỉnh ý nhưng chưa biết lúc nà o sư má»›i trở vá» thiá»n cốc đây.
Thiện Giả vừa soạn ra một số thức ăn để biếu tặng Trà Hải, vừa nhỠnhẹ nói:
- Hừm! Lạ tháºt. Sư Trúc Lâm đã có mặt vá»›i quý hữu từ phút đầu tiên quý hữu trở lại chùa Từ Vân nầy mà .
Trà Hải tròn mắt ngạc nhiên:
- Không, tôi chưa há» gặp được sư Trúc Lâm từ hôm lên đây đến giá».
Thiện Giả giải thÃch:
- Nếu không có quý hữu thì là m gì có sư Trúc Lâm xuất hiện trong ý nghÄ© cá»§a quý hữu. Và nếu không có sư Trúc Lâm thì ngá»n núi Kim Phụng nầy cÅ©ng chỉ là má»™t trong bao nhiêu vùng núi non hoang vu khác cá»§a dãy Trưá»ng SÆ¡n thôi. CÅ©ng có thể có những dòng suối, những ngá»n đồi; có nước chảy trăng soi… nhưng là m gì có suối Bản Lai, có đồi Vá»ng Nguyệt, có chùa Từ Vân.
Trà Hải như vừa chợt nháºn ra má»™t Ä‘iá»u gì đó tháºt má»›i lạ mà cÅ©ng rất thân quen, gáºt gù:
- Cám Æ¡n Thiện Giả, tôi hiểu. “Có†là má»™t ý niệm khởi từ nguồn gốc cá»§a “Không†và ngược lại. Nếu không tôi thì không có sư Trúc Lâm trong tôi; không sư Trúc Lâm thì là m sao có tôi trong sư Trúc Lâm. Hai cái không mênh mông há»p lại thà nh có. Má»™t cái có giả tạm sẽ thà nh không chưa biết lúc nà o. á»’! Sư Trúc Lâm Ä‘ang đứng bên tôi, Ä‘ang ở trong tôi.
- Mà cũng ở ngoà i quý hữu nữa.
- Äúng váºy. Khắp nÆ¡i và cÅ©ng chẳng có chá»— nà o cả.
Trước khi cúi chà o tạm biệt, Thiện Giả còn ngoái lại nói:
- Vâng, vâng, chẳng có chỗ nà o.
Trà Hải nói với theo:
- Nhưng chỗ nà o mà chẳng có.
Và nghe tiếng mình, tiếng Thiện Giả vá»ng qua đồi:
“Chẳng có chá»— nà o… Nhưng chá»— nà o mà chẳng có… Chẳng có… chẳng có.â€