Chương 21
Lạc
Những ngà y đầu ngồi im lặng, định tâm trên đỉnh núi nầy, Trà Hải hầu như mượn cảnh cô liêu tịch mịch để suy nghĩ riêng mình.
Muôn ý nghĩ dấy lên trong từng khoảnh khắc.
Những ý nghÄ© cứ tiếp nối, sinh sôi nẩy nở, rồi biến tướng thà nh đà n, thà nh lÅ© không ngừng xâm nháºp đầu óc Trà Hải. Cái lò bát quái nằm trong đầu cứ sôi lên sùng sục là m cho tâm trà như muốn nổ tung từ trong thế ngồi mà thoạt nhìn từ bên ngoà i ngỡ như an tịnh. Nhưng bên trong, hình bóng Ba Gấm, ná»—i nhá»› Ba Gấm, sá»± cuốn hút và thèm khát Ba Gấm... cứ từng hồi không ngá»›t nổi lên xoắn lấy má»i suy tư và cảm xúc cá»§a Trà Hải. Sau má»—i mà u hồng, mà u thắm, mà u xanh cá»§a khát vá»ng là mà u Ä‘en, mà u lạnh, mà u xám cá»§a vô vá»ng cứ ùn ùn trà n tá»›i. Những mảnh Ä‘á»i lá»›n nhá» có lúc xa vá»i như lân tinh; lúc vần vÅ© như mây bão khởi lên và tắt ngúm; rồi khởi lên và giương mắt nhìn ná»a như thách thức, ná»a như van nà i để công phá cái yên ắng muôn trùng cá»§a rừng thẳm trong lòng Trà Hải.
Trà Hải gần như ngất ngư, hụt thở giữa trùng trùng ý niệm và hình tướng không ngá»›t dấy lên trong tâm thức. Cứ Ä‘uổi má»™t lại đến đôi; Ä‘uổi đôi lại tá»›i ba. Äuổi ba lại tá»›i đến năm Ä‘iá»u, mưá»i chuyện liên tục. Trong cái vắng lặng sao lại ồn à o đến thế. Cố định thần đôi mắt thì  Cố kìm hãm tai nghe thì tiếng núi rừng vang động. Cố Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở thì hương núi rừng ngan ngát đã phả và o mặt, và o mÅ©i; lưỡi mặn đắng, nước bá»t trà o ra. Cố nghiến răng, lắc đầu, mÃm miệng thì cái ngứa ngáy rần ráºt đến từ má»i phÃa khắp châu thân. Trà Hải đã ngồi chịu tráºn như thế qua mấy ngà y, mấy đêm. Trà Hải nhá»›n nhác tìm quanh má»™t sinh váºt hay má»™t đồ váºt nà o đó để cho dòng tâm thức tá»±a và o, đỡ dáºt dá» trôi nổi, nhưng quanh ông chỉ là sá»± vắng vẻ dị thưá»ng.
Sá»± chiến đấu ná»™i tâm cá»§a má»™t chiến trưá»ng bên ngoà i lặng lẽ, nhưng bên trong cát đá, thà nh quách xoay chuyển, đổ vỡ mịt má» là m cho mồ hôi chảy thà nh dòng trên mình Trà Hải giữa cảnh núi rừng lạnh cóng. Câu thÆ¡ sương khói cá»§a sư ông Chân Nhã Äại Hùng thấp thoáng đâu đó trong trà nhá»› mịt má» cá»§a Trà Hải:
Äóng cá»a lại
Mới thấy được vầng trăng
Äóng đôi mắt
Mới thấy núi Linh Sơn
Äóng cá»a tai
Mới nghe hồn Nguyệt Quế
Äóng mÅ©i dà y
Má»›i ngá»i được trầm hương
Co lưỡi lại
Má»›i nếm vị Ta BÃ
Ném châu thân
Mới bay và o vũ trụ
Ném tâm ý
Mới tìm và o an trú
          Â
Trà Hải hoang mang trong ý nghÄ©: “Phải chối bá» chÃnh mình, phải phá»§ định tất cả má»›i tìm ra được sá»± an lạc hay sao?†Hay phải kêu lên bÆ¡ vÆ¡ và lạnh cóng như thiá»n sư thi sÄ© xứ tuyết, Trưá»ng Lạc An:
 “Miá»n an trú ở nÆ¡i đâu?
 Là má»™t cõi trá»i vô tưởng định;
 là phi xứ
 là phi tưởng xứ,
 là phi phi tưởng xứ,
 là đây,
 là kia,
 là đó,
 là má»™t giấc mÆ¡ Ä‘á»i vÄ©nh cá»u ở trong ta?â€
- Ôi, trá»i đất cao dà y, ta đối diện vá»›i ai đây?
Trà Hải nghe tiếng mình kêu lên như tiếng ai và lịm Ä‘i trong cÆ¡n chấn động bất ngá».
Nắng mai lên. HÆ¡i ấm mặt trá»i nâng Trà Hải dáºy. Cái tam tà i: Thiên, Äịa, Nhân cá»§a cuá»™c sống bon chen trên mặt đất dưới kia khó mà hiểu được cái “tam thiênâ€: Nắng và ng, mây trắng và cây xanh trên đỉnh núi nầy.
Niá»m thanh thoát vô biên như má»™t phép lạ không có phép lạ. Giữa trần gian nầy không có phép lạ. Phép lạ là kết quả cá»§a cá»§a má»™t chuá»—i dà i công lao truy tìm và thá»±c hà nh định hướng.
Trà Hải tá»± đặt ra cho mình má»™t định hướng suy tưởng và thá»±c hà nh bước đầu. Thá» phá»§ định toà n triệt như đại lão thiá»n sư Chân Ngã Äại Hùng giữa rừng thông tuyết lạnh xứ Tây Tạng huyá»n bÃ. Má»™t bà i tá»± dặn mình nho nhá» mà Trà Hải gá»i đùa trong trà là : “Tám cá»a và o nhà trống†dần dần trở thà nh má»™t sá»± nhắc nhở cáºn ká» má»—i khi tạp ý nổi lên:
Thở và o không có Ta
Thở ra không có Ngưá»i
Mắt nhìn không thấy sắc
Tai lắng không nghe thanh
Mũi thở không có hương
Lưỡi thưá»ng không cảm vị
Toà n châu thân an nghỉ
Tâm trà chỉ là không.
Ngà y lại ngà y, Trà Hải tá»± ép buá»™c mình phải xả bá» tất cả để Ä‘i tìm an lạc. An lạc chỉ có trong phá»§ định. Sá»± xả bỠđầu tiên là chối bá» chÃnh mình. Trà Hải áp đặt dòng suy tưởng cá»§a mình thà nh má»™t gã Ä‘ao phá»§ ý thức trên chÃnh mình. Phải triệt hạ cho bằng được sá»± hiện hữu cá»§a thân xác tá»™i lá»—i tà y đình nầy. Phải cho dòng ý thức chảy và o thân xác nầy như những cÆ¡n lÅ© cưá»ng toan thiêu há»§y tất cả má»i cứ Ä‘iểm ngoan cố, bảo thá»§ cá»§a nó.
Phải nghÄ© rằng: “Thân xác con ngưá»i là má»™t bị thịt thối thaâ€, chẳng nên bảo trá»ng.
Phải thấy được hang ổ vi trùng trong từng lá»— chân lông. Thấy máu má»§ dưới là n da đẹp. Thấy bá»™ xương trắng hếu sau thân xác mỹ miá»u. Thấy bệnh hoạn chá»±c chá» dưới dáng vẻ trẻ trung, mạnh khá»e. ,
Phải cảnh giác rằng: “Lòng ham muốn, ná»—i Ä‘am mê, tÃnh phản kháng, ý nắm giữ… là thuốc độc cần phải loại trừ ra khá»i nÆ¡i ta.â€
Dòng tâm thức cá»§a Trà Hải cà ng phá»§ định cuồng nhiệt chừng nà o, cái nhìn vá» chÃnh mình và xung quanh cà ng khắt khe chừng ấy.
Äầu tiên là phải diệt dục nÆ¡i ta. Nương theo phương pháp cá»§a máºt tông sư Äạt Lai Äá» Văn, Trà Hải sá» dụng “kiếm khÆbằng hÆ¡i thở để diệt dục, chặt đứt những ham muốn Ä‘á»i thưá»ng. Bất cứ lúc nà o, há»… ra khá»i giấc ngá»§ mê man, Trà Hải lại chăm đắm và o con đưá»ng diệt dục. Chu kỳ cá»§a má»™t hÆ¡i thở phải thà nh Ä‘ao kiếm diệt dục để chặt hết gốc rể cá»§a ham muốn. Toà n tâm ý hướng hÆ¡i thở cá»§a mình từ mÅ©i, chạy lên đỉnh đầu, vòng xuống cổ, chạy dá»c theo xương sống, truy quét hết chất nhiệt chứa trong vùng bụng, thóp hai bên hông và o táºn xương sống, vét lần cuối hÆ¡i ấm vùng tháºn, chuyển hết ra ngoà i thân thể theo đưá»ng háºu môn. Äá»™ng tác lúc đầu là má»™t chu kỳ có Ä‘iá»u kiện. Lâu dần, thà nh má»™t phản ứng thể chất vô Ä‘iá»u kiện. Những ngà y đầu, Trà Hải cảm thấy khối da thịt Ä‘eo nặng cá»§a chÃnh mình nhẹ dần. Ham muốn thể xác bốc hÆ¡i. Ham muốn tinh thần lắng xuống. Ham muốn đầy ảo ảnh bùng lên. Äôi mắt đẹp mà buồn thăm thẳm cá»§a Ba Gấm nhạt nhòa. Mùi quyến luyến gá»i má»i cá»§a thân xác mất Ä‘i cái nóng bá»ng, háo hức, râm ran cuồng nhiệt cá»§a nó. Trà Hải mất dần khả năng vá» ham muốn. MÆ¡ má»™ng luyến ái tắt dần. Ngà y ngà y Ä‘i quanh vùng đồi núi để ngắm cảnh, kiếm thức ăn cây trái thiên nhiên. Äêm đêm vá» nhà trai chùa Từ Vân nghỉ chân. Phải chạy, phải Ä‘uổi, phải diệt lòng ham muốn. Tinh lá»±c trong ngưá»i bị dòng tâm ý khinh miệt và phản bác tống khứ ra ngoà i không thương tiếc. HÆ¡i thở lúc dồn dáºp, lúc ngắt quãng và thân xác từ từ lạnh giá.
Ná»— lá»±c định tâm và cố gắng xua Ä‘uổi tạp niệm từ trong tư tưởng dừng lại chỉ đôi ba phút lúc đầu. Má»—i ngà y sá»± định tâm đó kéo dà i thêm và dà i thêm, có khi suốt mấy ngà y đêm không động tÄ©nh. Rồi Trà Hải cảm thấy thân xác mình không còn Ä‘iểm tá»±a giữa trần gian nầy nữa. Tất cả theo má»™t dòng lÅ© má»›i tinh khôi vi vút bay Ä‘i. Äi, Ä‘i mãi đến những vùng trá»i má»›i lạ. Mắt ngáºp trà n chói ánh hà o quang. Trà Hải ở trong trạng thái xuất hồn. Hồn cÅ©ng chỉ là “Ta†không có xác, bá»nh bồng bay, bay nhẹ như bông. Trà Hải gặp lại những nhân váºt mà xưa nay chỉ biết trong cổ thư, kinh sách. Vua Trá»i Phạm Thiên, Pháºt, Chúa, Thánh, Thần, Tiên, Hiá»n, Bồ Tát... Ä‘á»u mang tÃnh ngưá»i để nghinh tiếp. Có khi uy nghi lá»™ng lẫy, khi gần gÅ©i thân tình, nhưng tất cả Ä‘á»u là m cho Trà Hải mê say cùng cá»±c. Thế giá»›i thánh linh hay ma ảnh, ảo ảnh, tâm ảnh ấy đẹp vô ngần. Tất cả Ä‘á»u thanh thoát và diệu kỳ có sức cuốn hút đến độ là m cho Trà Hải hạnh phúc ngáºp trà n; hoan lạc say mê vô cùng táºn. Má»—i lần tỉnh lại sau cÆ¡n xuất hồn, Trà Hải có cảm giác như mình vẫn còn đứng rất xa để nhìn má»™t cách đầy khinh miệt cái thân xác xương thịt chướng ngại Ä‘ang đến hồi tà n tạ ở cõi trần thế thô láºu và mông muá»™i nầy. Thế nhưng cái hồn thanh tân ấy vẫn phải rùng mình chui và o cái xác. Sau cùng, Trà Hải có thể chối bá» tất cả, nhưng lại không thể chối bá» cái thân xác tá»™i nghiệp, cái trần gian lấm lem bụi Ä‘á»i hiện hữu trong chÃnh mình và quanh mình. Trong đó và nÆ¡i đó, hÆ¡i thở vẫn Ä‘ang duy trì sá»± sống.
Trà Hải cÅ©ng đã có lúc chá»›i vá»›i kêu lên: “ Hỡi cái trần gian ma trÆ¡i mà diệu kỳ; yêu thương mà tà n nhẫn nầy, là m sao mà bá» mi cho đà nh Ä‘oạn, cho mất hết dấu tÃch trong ta, để cho ta nhẹ như thinh không mà bay vá» cõi trá»i vô tưởng ấy…â€
Khi những vá»ng ảnh va chạm và o nhau và vỡ tung. VÅ© trụ chỉ còn là ánh sáng. Khối “đại linh quang†ngáºp trà n thiên thể. Ãnh sáng, ánh sáng, ánh sáng... tất cả là ánh sáng. Con ngưá»i chỉ là má»™t đốm sáng trong vÅ© trụ mênh mông nguồn sáng. Má»—i ngưá»i là môt tiểu linh quang mang hết bản ngã cá»§a đại linh quang. Do đó, má»—i con ngưá»i là má»™t tiểu vÅ© trụ trong đại vÅ© trụ ánh sáng. Từng đốm sáng nói chuyện vá»›i nhau. Từng vệt sáng cuốn hút vá»›i nhau. Từng tinh cầu ánh sáng tác hợp vá»›i nhau để biến tướng thà nh tinh cầu má»›i. Tình yêu nguyên sÆ¡ tác hợp vá»›i tình yêu trần thế, rồi thiên biến vạn hóa thà nh vô số những cuá»™c tình ngây ngô, hoang dại hay nghiêm cẩn, trang đà i mà tạo ra thế giá»›i con ngưá»i và muôn loà i...
Thêm má»™t lần đổi Ä‘á»i, Trà Hải chối bá» tất cả để chiêm nghiệm Äại Linh Quang. Biển ánh sáng kéo dà i bất táºn. Và bởi bất táºn không có biên cương mà cÅ©ng chẳng có phương hướng cho nên ánh sáng là ánh sáng, không có đầu, Ä‘uôi; xuôi, ngược. CÅ©ng chẳng có Ä‘iểm khởi đầu và kết thúc.
Trà Hải Ä‘ang ở giữa vùng xoáy cá»§a tư duy, nÆ¡i đó, lá»a Ä‘ang cháy rần ráºt. Lá»a thiêu sống hết thảy má»i giá trị, quy ước, ý nghÄ©a, cảm nháºn vá» Ä‘á»i sống. Lá»a thiêu rụi tất cả để sáng tạo ra má»™t thế giá»›i má»›i. Thế giá»›i khi trống không, Ä‘en ngòm, hoang lạnh; khi rá»™n rà ng hiện ra muôn ức Ä‘iệu sống. Sá»± gặp gỡ cá»§a thiên giá»›i lẫn ta bà đang diá»…n ra rá»™n rã. Trà Hải Ä‘i và o miá»n hoang tưởng cá»§a má»™t trạng thái tâm lý, tri thức và cảm giác Ä‘ang bị đổ vỡ tan hoang mà những luáºn sư tâm lý gá»i là trà động, tâm loạn, rối đạo, âm dương không bình hà nh hay “tẩu há»a nháºp maâ€!
Thiện Giả đến gần má»™t Trà Hải Ä‘ang ngồi định thần bên suối Bản Lai, mắt nhắm nghiá»n, miệng nói ra những Ä‘iá»u khó hiểu. Nghe tiếng động, Trà Hải mở mắt. Äôi mắt thông minh có vẻ như đỠđẫn mệt má»i Ä‘ang vân du vá» má»™t cõi nà o đó rất xa, say sưa nói những Ä‘iá»u bâng quÆ¡ dưới lá»›p vá» minh triết:
- Từ cõi há»—n mang, tất cả trá»i đất quá»· thần Ä‘á»u là má»™t. Ta vừa gặp vua trá»i Phạm Thiên. Ngà i má»i ta uống rượu bồ đà o và cho biết thế giá»›i trần gian nầy sắp đến ngà y táºn thế. Cho nên ta phải tìm ra má»™t chân lý siêu tuyệt nhất để cứu Ä‘á»i. Ta đã bay tá»›i vùng trá»i Äâu Suất, nghe chim Ka Lăng Tần Già ca hát. Ta đã gặp Pháºt, gặp Chúa, gặp chư vị bồ tát, thánh thần trò chuyện. Ta đã há»c được hết kho báu cá»§a trá»i, kho khôn cá»§a ngưá»i, kho quý cá»§a đất. Ta là sứ giả cá»§a muôn loà i...
Thiện Giả ái ngại lặng nghe giá»ng trầm ấm cá»§a Trà Hải nói lảm nhảm vang lên giữa rừng núi như tiếng chảy lạc hồn cá»§a má»™t dòng sông buồn ngá»§. Giá»ng Trà Hải má»›i nghe qua, mang đầy vẻ tá»± tin cá»§a má»™t nhà khải đạo. Nhưng tháºt ra đây chỉ là tiếng nói từ vô thức. Kiến thức, lý thuyết sách vở cá»™ng vá»›i những mÆ¡ ước ngút ngà n không thể hiện được trong cuá»™c Ä‘á»i thưá»ng Ä‘ang gặp gỡ nhau giữa dòng cuồng lưu cá»§a tâm thức bị ức chế vừa tạo ra má»™t Trà Hải khác. Trà Hải bây giá» như con sông má»›i lạc và o biển rá»™ng, mất hết cá tÃnh và tan loãng và o má»™t thá»±c tế ảo, còn đó mà như không, vẫn trôi Ä‘i mà không có phương hướng bến bá».
Trước khi Thiện Giả kịp lên tiếng, Trà Hải đã quay sang ngá» lá»i giáo chá»§:
- Nà y Thiện Giả. Ta nháºn ngưá»i là m môn đệ đầu tiên cá»§a ta. Äừng sợ hãi. Hai ta sẽ lên đưá»ng hà nh đạo cứu Ä‘á»i. Äạo cá»§a ta là đạo siêu nhân.Â ÄÆ°á»ng ta Ä‘i là đưá»ng chân lý. Tất cả các nẻo khác Ä‘á»u sai lầm. Hãy cầu nguyện. Hãy niệm. Niệm ta. Niệm to lên. Niệm Pháºt, niệm Pháp, niệm Ta. Niệm Nam mô Ta Bà Trà Hải Linh Quang Äại VÅ© Trụ. Ta là báºc thượng thừa đại thánh, là giáo chá»§ sắp truyá»n máºt ấn cho ngươi! Theo ta. Theo ta. Hãy theo ta. Hỡi Thiện Giả và muôn loà i.
Thiện Giả đặt bà n tay ấm áp cá»§a mình lên bà n tay lạnh ngắt cá»§a Trà Hải. Niá»m cảm thông chân tình ùa đến. Thiện Giả đã quanh quẩn nÆ¡i vùng núi đồi Kim Phụng nầy đủ lâu để chứng kiến những khúc quanh đầy sóng gió và quyết liệt trong tâm thức cá»§a những con ngưá»i cầu đạo, tu đạo và hà nh đạo theo má»™t cách riêng phù hợp vá»›i căn cÆ¡ cá»§a mình. Ban đầu, có thể há» cÅ©ng có má»™t tấm lòng nhân ái. Nhưng há» tá»± bá» mình và o cái lò luyện đạo, năng ná»— muốn dùng lữa tam muá»™i cá»§a tôn giáo để đốt lò. Há» cố nhen lên má»™t bếp lá»a riêng. Nhưng khi cố báºt mồi lá»a đầu tiên thì báºt hoà i mà lò không nhá lữa.Â ÄÆ¡n giản vì những Ông Äạo, Bà Äạo nhá» nầy muốn thà nh nhà sáng tạo mà lại không há» có má»™t mảnh nhá» tư tưởng cá»§a riêng mình. Những ông bà Äạo Nhá» nầy lém lỉnh cắt má»™t miếng cá»§a Äạo; xén má»™t mảng cá»§a Nho; gói má»™t má»› kinh Ä‘iển Pháºt, ghém má»™t trà ng yếu lý cá»§a Chúa… để “luyện trong lò bát quái†cá»§a riêng mình. Luyện hoà i không chÃn, đà nh vá»›t sống ra rao bán giữa Ä‘á»i. Vì thế, má»™t sản phẩm tâm linh mà chưa chÃn nhừ sẽ thà nh má»™t má»› cÆ¡m độn lổn chổn thứ nà o cÅ©ng có. Nói hoà i những Ä‘iá»u không phát ra từ trà tuệ chân chÃnh nên hết linh thiêng và nhiá»u ông bà Äạo Nhá» bá» cuá»™c ná»a chừng.
Bá» cuá»™c, ngưá»i ta chỉ tá»›i được má»™t trong hai con đưá»ng: Hoặc là được mình, hoặc là mất mình.Â ÄÆ°á»£c mình là tìm lại vá» mình, tìm thấy con ngưá»i tháºt cá»§a mình để tỉnh ngá»™ và sá»a đổi. Mất mình là mang ảo tưởng tá»± thánh hóa mình và tìm cách thánh hóa kẻ theo mình. Trà Hải Ä‘ang mất mình vì Ä‘ang ở trạng thái tá»± thánh hóa mình và tìm cách hoá thánh “môn đồ†Thiện Giả. Tâm lý hóa thánh lâu ngà y sẽ dần dà trở thà nh má»™t cÆ¡n bệnh kinh niên. Bệnh nầy là tin và o má»™t Ä‘iá»u không có tháºt nhưng cứ tin hoà i thà nh ra tháºt - ngụy tÃn - nên thấy mình là thánh tháºt và đòi há»i ngưá»i Ä‘á»i phải cung bái mình như thánh. Thiện Giả đã chứng kiến nhiá»u ngưá»i “tá»± hóa thánh†như váºy xuống núi. Thánh cứu Ä‘á»i hay Ä‘á»i chôn thánh cÅ©ng chẳng có tác động gì đến ai. Nhưng đã là m thui chá»™t Ä‘á»i sống tâm linh cá»§a những ngưá»i theo há» vì nhân sinh quan và vÅ© trụ quan vá vÃu và kháºp khiá»…ng cá»§a “giáo chá»§â€. Trong những tôn giáo vá»›i lịch sá» hà ng nghìn năm, vẫn thưá»ng có những hiện tượng “tiểu đạo†nhất thá»i ồn à o, vá»ng động như thế. Tuy biết thế, nhưng lần nầy, Thiện Giả không thể dá»ng dưng trước hiện tượng “hóa thánh†cá»§a má»™t trà giả có chân tâm và chân tà i như Trà Hải. Thiện Giả quỳ xuống trước đôi mắt lạc thần vừa ánh lên nét long lanh ma quái cá»§a Trà Hải. Vừa vái như vái vá»›i báºc chân nhân thánh sống, vừa sá»a giá»ng cầu đạo, Thiện Giả lên tiếng:
- Bẩm hoà ng thân chà thánh, xin tạ Æ¡n ngà i đã nháºn Thiện Giả nầy là m đại môn đệ. Tuy nhiên, kẻ cầu đạo nầy chỉ xin má»™t Ä‘iá»u kiện nhá», chẳng rõ ngà i có soi xét cho không?
Trà Hải đặt tay lên đầu Thiện Giả như ban phát hồng ân:
- ÄÆ°á»£c, được. Ta cho phép ngươi cứ nói.
Thiện Giả chắp tay thưa:
- Dạ, Thiện Giả tôi chỉ theo ngà i nếu ngà i vượt qua được bỠbên kia của dòng suối nhỠnầy.
Trà Hải cưá»i. Tiếng cưá»i không mang nét vui buồn thưá»ng lệ mà lanh lảnh như tiếng chim từ lưng trá»i đổ xuống:
- Ôi chao! Chuyện nhá», ngưá»i yên chà theo ta. Phép thần thông ta còn có được, vua Trá»i ta còn gặp được thì dòng suối nhá» nầy có đáng và o đâu. Nà y Thiện Giả! Quảy giá» mây lên vai và đi theo ta.
Trà Hải nhá»›m đứng dáºy nhưng ngưá»i còn yếu quá phải ngồi xuống lại lấy hÆ¡i. Luồng sức mạnh ân sá»§ng tá»± ká»· trà n tá»›i đẩy Trà Hải đứng lên và bước xuống bá» suối. Trên bá», con dã nhân đã đứng đó từ bao giá». Mắt nó đỠngầu, hai tay cầm hai vòng lá»a Ä‘ang cháy rần ráºt, đầu đội mÅ© kim khôi giáo chá»§, miệng không ngá»›t nói rÃt qua kẻ răng những âm thanh chói tai, vô nghÄ©a. Khi đến gần bá» suối, Trà Hải sấn tá»›i má»™t bước, dã nhân sấn tá»›i hai bước. Trà Hải buông lá»i thuyết giáo, con dã nhân láºp lại qua tiếng hét, tiếng gà o Ä‘inh tai nhức óc. Trà Hải đưa tay là m cá» chỉ ban phát, dã nhân tung cả hai vòng lá»a và o đầu ông. Vá»›i hai vòng lá»a cháy quanh mình, Trà Hải vùng vẫy chống đỡ lá»a nóng và bổ nhà o xuống suối, nhưng dã nhân đã nổi cÆ¡n thịnh ná»™ hất tung lên bá». Trà Hải quằn quại váºt vã cho đến khi ngất lịm trên bá» suối.
Không biết ngã xuống đã bao lâu, khi mở mắt tỉnh dáºy, đêm đã quá ná»a khuya.
Trà Hải cảm thấy như chân tay và đầu óc buông lung cá»§a mình Ä‘ang bị trói chặt và o má»™t tảng đá hay gốc cây vững chắc. Từ trên cao có ai Ä‘ang nhìn. Tia nhìn dữ dá»™i xé nát cÆ¡n hoang tưởng ra từng mảnh nhá». Trà Hải lạnh tê ngưá»i và run rẩy trước tia nhìn im lặng đầy phong ba đó. Có má»™t sức mạnh Ä‘ang nâng Trà Hải lên, vá»±c Trà Hải dáºy, giải hết những mây mỠđã chôn vùi ánh sáng cá»§a lý trÃ. Khi tâm bị quáºt ngã, thể lá»±c mất thế dá»±a cÅ©ng ngã theo. Trên đà rÆ¡i nhanh vùn vụt cá»§a tâm thức không còn chá»— dá»±a, cần phải có má»™t sức mạnh đối trị.  Sức mạnh đó là Äịnh Lá»±c Ná»™i Tại cá»§a báºc thần thánh hay định lá»±c an trú có nÆ¡i các vị cao tăng. Ngồi bên cạnh má»™t báºc chân tu là ngồi trong vòng thế giá»›i linh cảm. Không cần lá»i mà vẫn hiểu được sá»± uyên áo cá»§a tư tưởng; không cần xoay chuyển mà vẫn cảm nháºn được sá»± an lạc cá»§a thân tâm.
Khi những tia sáng ban mai đầu tiên vừa lá»t qua khe núi, Trà Hải má»›i nháºn ra là suốt đêm qua ngoà i Thiện Giả thấp thoáng dưới chân đồi, còn có má»™t má»™t ngưá»i, má»™t vùng, má»™t thế giá»›i đứng yên, không quay cuồng xoay chuyển bao bá»c quanh mình. Những ảo ảnh Ä‘iên cuồng quay tÃt trong không gian, trong trà tưởng “giáo chủ†Trà Hải từ mấy ngà y trước cho tá»›i đầu hôm qua từ từ cháºm lại, đứng yên, khi ẩn khi hiện, rồi mất dạng. Ngà y lên và cái bóng thứ hai đó cÅ©ng không còn.
Trà Hải cố vươn mình đứng dáºy. Thiện Giả Ä‘ang ngồi nhìn, nở nụ cưá»i hiá»n bên cạnh. Nhìn xuống dòng suối, con dã nhân đã đứng sẵn ở đó tá»± bao giá» Ä‘ang chằm chặp nhìn lên. Lần đầu Trà Hải má»›i có dịp nhìn thẳng lại nó. Bốn tia mắt gặp nhau, Trà Hải cảm thấy toà n thân rúng động như Ä‘ang nhìn và o xác chết cá»§a chÃnh mình. Thân thể mõi mệt cÆ¡ hồ vỡ ra từng mảnh vụn. Äầu óc đặc quánh. Trà Hải cảm nháºn được bà n tay ấm dịu cá»§a Thiện Giả đặt lên trán mình, trăn trở há»i:
- Tôi vẫn còn sống ư?! Không phải tôi đã bị đốt cháy thà nh than rồi sao?
Vẫn nụ cưá»i hiá»n chưa tắt, Thiện Giả trả lá»i:
- Có lá»a há»a thiêu bên ngoà i đâu mà cháy. Hai vòng lá»a trên tay dã nhân chÃnh là lá»a trong tâm cá»§a Hoà ng thân quý hữu. Äó là ngá»n lá»a cá»§a tham vá»ng và vô minh tá»± thánh hóa mình thà nh giáo chá»§ và cố hóa thánh ngưá»i khác thà nh môn đồ cá»§a mình.
- Tôi đã mơ thà nh giáo chủ sao?
- Vâng, hoà ng thân không phải chỉ mơ mà đã hà nh xỠnhư một ngà i giáo chủ.
Trà Hải mở mắt nhìn cây lá ngỡ ngà ng như vừa tỉnh dáºy sau má»™t cÆ¡n mÆ¡:
- Mà giáo chá»§ là ai, là hiện thân cá»§a má»™t mẫu ngưá»i như thế nà o và có nghÄ©a lý gì không mà tôi phải mÆ¡ thà nh ngưá»i như thế?
- Äấy là tiếng gá»i mÆ¡ hồ nhưng vô cùng thúc bách cá»§a tham vá»ng và quyá»n lá»±c thống lÄ©nh tâm linh giữa má»™t thế giá»›i toà n ma ảnh.
- Tôi đã sống qua những giá» phút cáºp kỳ vá»ng tưởng đến như thế sao? Cái gì đã đưa tôi trở lại vá»›i tôi như bây giá»?
- Äịnh lá»±c.
- Äịnh lá»±c là gì?
Thiện Giả trả lá»i như nói thuá»™c nằm lòng:
- Là sức mạnh tâm linh siêu việt nhất mà con ngưá»i có được.
- Sức mạnh đó từ đâu mà con ngưá»i có được?
- Nguồn sức mạnh đó có sẵn khắp nÆ¡i trong trá»i đất.
- Nhưng là m sao để lấy được?
- Chỉ cần má»™t bình chứa. Bình cà ng lá»›n chứa được cà ng nhiá»u.
Trà Hải cảm thấy vui vui như một cuộc chơi cút bắt:
- Bình chứa đó kiếm từ đâu ra?
- Khá»i cần mua hay kiếm, ai cÅ©ng có sẵn nÆ¡i mình.
- Ở đâu?
- Ở tánh rỗng lặng.
- Là m sao có được tánh rỗng lặng?
- Dá»n cái kho Ä‘ang chứa đầy những thứ há»—n tạp trong tâm, trong trà cá»§a mình. Vứt bá» tất cả.
Trà Hải đuổi nhanh hơn:
- Vứt bỠluôn cả mình sao?
- BỠtuốt!
- Mình là ai mà lại bỠtuốt dễ dà ng thế?
Äến đây thì Thiện Giả đưa cả hai tay lên trá»i cưá»i xòa, trả lá»i thà nh tháºt:
- Chịu. Tôi chỉ má»›i há»c tá»›i ngang đó.
- Há»c vá»›i ai?
- Vá»›i ngưá»i có định lá»±c siêu việt đã cứu má»™t ngưá»i bị tẩu há»a nháºp ma hồi đêm qua đó.
Chợt hiểu, nhưng Trà Hải muốn xác định rõ hơn:
- Ai là ngưá»i cứu và ngưá»i được cứu váºy?
Thiện Giả cưá»i to, nói đầy cởi mở:
- Hoà ng thân Trà Hải phải biết quá rõ ngưá»i đó là ai má»›i tìm lên núi nầy chứ. Mình cÅ©ng có thể biết được căn cÆ¡ cá»§a mình mà .
Quay lại vá»›i thá»±c tế cá»§a mình, Trà Hải há»i:
- Váºy thì là m sao mà biết được căn cÆ¡ cá»§a tôi như thế nà o?
Thiện Giả tiếp lá»i:
- Không ai biết được căn cÆ¡ cá»§a ta ngoà i chÃnh ta.
- Nhưng bằng cách nà o?
- Tại bên bá» suối Bản Lai nầy thì rất dá»…. Chỉ cần chế ngá»± cho được cái tâm vá»ng động cá»§a mình là sẽ bắt đầu thấy được mình?
- Khi con dã nhân biến mất.
- Phải. ChÃnh thế!
- Nếu lỡ như Trà Hải tôi không đến được suối Bản Lai và không gặp con dã nhân mà lâm và o tình trạng “hóa thánh†thì sao?
- Thì nghiá»…m nhiên trở thà nh má»™t ông hay má»™t bà đạo nhá».
Thiện Giả vừa nói vừa cưá»i đùa. Trà Hải thở dà i không nói.
***
Mùa Xuân và lá»™c non. Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Äông vá» và đi trên cây cá» như sinh, lão, bệnh, tỠđối vá»›i con ngưá»i. Những ngà y cuối đông và đầu xuân trên vùng núi non Kim Phụng, Trà Hải sống má»™t mình. Ngà y Ä‘i quanh những ngá»n núi lá»›n nhá» hay ngồi tÄ©nh lặng định tâm bên suối Bản Lai, đêm vá» khu nhà trai vắng vẻ cá»§a chùa Từ Vân, Trà Hải khám phá má»™t thế giá»›i má»›i cá»§a ngưá»i sống má»™t mình. Giữa xã há»™i Ä‘á»i thưá»ng, ngưá»i ta quen kiểu sống cho ai và sống vá»›i ai. Má»™t mình giữa rừng núi buổi đầu, Trà Hải quen dần vá»›i ý niệm “sống cho mình và sống vá»›i thiên nhiênâ€. Muốn sống an lạc vá»›i thiên nhiên thì phải biết đưa thiên nhiên và o mình, chứ không thể là m ngược lại là đưa mình và o thiên nhiên. Những ngà y đầu, Trà Hải phản ứng chống lại thiên nhiên như phải cắn răng hay co cụm thân mình hoặc đốt than suốt ngà y để chống vá»›i cái lạnh cá»§a núi rừng. Nhưng cà ng chống vá»›i thiên nhiên thì thiên nhiên cà ng phản ứng lại má»™t cách lạnh lùng không nhân nhượng. Trà Hải dần dà táºp nghe thiên nhiên và sống vá»›i thiên nhiên như nghe và sống vá»›i tiếng “con gà †gáy sáng thuở nà o.
Từng đêm khuya và má»—i sáng sá»›m, Trà Hải lắng hết tâm trà nghe tiếng núi, tiếng gió ngà n, tiếng lá rung, suối chảy, dã thú, côn trùng... cá»§a rừng thẳm vang lên từng hồi, từng chặp hay thâu đêm đâu đó. Trà Hải nén hÆ¡i thở mình, trá»™n hÆ¡i mình vá»›i khà lạnh bên ngoà i, hÃt sâu và o châu thân, mở rá»™ng ngõ cho luồng khà lạnh len lõi, chạy Ä‘á»u khắp kinh mạch trong ngưá»i. Cảm giác tê buốt lúc đầu giảm dần, rồi bảo hòa và ấm lại cho đến khi nguồn ná»™i nhiệt giao hòa vá»›i tiết trá»i lạnh buốt bên ngoà i để tạo thà nh má»™t luồng sinh khà má»›i.
Từ hÆ¡i thở đến những sinh hoạt khác hà ng ngà y như ăn, uống, thức, ngá»§, nghÄ©, nhìn... Trà Hải tá»± luyện táºp cho mình theo cùng vá»›i Ä‘iệu sống cá»§a thiên nhiên. Thiên nhiên là má»™t ngưá»i cha nghiêm khắc, nhưng là má»™t ngưá»i mẹ nhân từ. Vá»›i ngưá»i cha, bắt thiên nhiên uốn lượn theo đưá»ng nét riêng cá»§a cá nhân mình là điá»u nghịch lý, không thể nà o chìu con được.  Vá»›i mẹ, gieo tấm thân lem lấm bụi Ä‘á»i và o vòng tay mẹ, bao giá» cÅ©ng được mẹ dang tay ra đón vá»›i tất cả tha thứ và yêu thương. Chỉ có thiên nhiên má»›i rá»§ được những lá»›p bụi phong trần. Con ngưá»i thì có vẻ như cà ng cố lau sạch bụi Ä‘á»i cà ng tấp thêm những lá»›p phù sa lấp loáng nước phèn.
Cà ng gần gÅ©i và giao hòa vá»›i thiên nhiên, núi rừng, cây cá», Trà Hải cà ng cảm thấy cái vÅ© trụ nhá» mang tên “ Hoà ng thân Trà Hải†chỉ là má»™t ý niệm bèo bá»t như má»™t tiếng lá rÆ¡i chưa chạm đất giữa rừng thẳm trong đêm khuya. Tầm mắt nhìn từ đỉnh núi không bị che chắn bởi rà o dáºu hay biên cương. Mắt ngưá»i nhìn sâu và o vÅ© trụ chỉ là đốm lá»a tà n loé lên trong giây lát và thể nháºp và o cõi mêng mông. Tai nghe má»™t vá»ng âm phát ra từ đối váºt rồi tắt lịm và o chốn im lìm nguyên sÆ¡ tuyệt đối. Rồi hương vị, mùi vị, cảm vị trở thà nh vô vị, trống không giữa đá núi rêu phong và cây rừng bạt ngà n, trùng Ä‘iệp. Có cái gì là tồn tại, là tháºt giữa núi rừng Kim Phụng nầy. Rõ rà ng là không có gì cả. Ngay cả cái tên gá»i cÅ©ng chỉ là những thói quen, những quy ước bâng quÆ¡. Kẻ có chữ gá»i nó là Kim Phụng; ngưá»i là m ruá»™ng dưới đồng bằng phÃa Äông gá»i nó là núi Tây Phương; giá»›i tìm trầm thì gá»i nó là núi Trầm; dân sống gần chân núi thì gá»i là núi Xanh. Tất cả Ä‘á»u đúng, tất cả Ä‘á»u sai hay chẳng có ai sai, ai đúng cả? NghÄ© đến đó, Trà Hải báºt cưá»i sảng khoái má»™t mình.
Hình tướng và danh tướng không có một chỗ đứng nà o vừa mắt trên đỉnh núi mây bay nầy.
Cà ng ngà y, Trà Hải cà ng khám phá ra má»™t sá»± thong dong tá»± do tuyệt đối: Nó! Nó là sá»± rá»—ng lặng tuyệt vá»i. Nó không mảy may dÃnh mắc như mây trắng phiêu du. Nó không tên, không tuổi, không hình, không dáng, không phẩm, không lượng. Nó rá»—ng không mà đầy ắp. Nó hiện ra thưá»ng xuyên trong ta, ngoà i ta, quanh ta. Nó có đó mà không đó. Khi tâm trà hoà n toà n buông xả thì Nó đến. Chỉ má»™t chút tÆ¡ vương là Nó biến mất. Nó vô hình mà hiện hữu trong từng chá»›p mắt. Nó không phải là má»™t cặp phạm trù mà là má»™t “Nó†vừa có vừa không. Giữ lòng trống không thì Nó hiện ra tức khắc. Tìm cách giữ nó lại bằng má»™t tên gá»i, má»™t mảy may ý niệm mô tả hay so sánh thì Nó sẽ vụt bay Ä‘i. Nó là Không. Và chỉ có Không má»›i hiểu được Không và cÅ©ng chỉ có Không má»›i nuôi dưỡng được Không. Chẳng có gì chứa được “Không†mà “Không†cÅ©ng chẳng chứa gì trong nó cả dù chỉ là ý niệm vì tá»± “Không†là má»™t ý niệm.
Cà ng giữ được cái tâm có khuynh hướng vá» gần vá»›i “khôngâ€, hoà n toà n buông xả, Trà Hải cà ng yêu cuá»™c Ä‘á»i nầy lạ lùng. Yêu cuá»™c Ä‘á»i để sống vá»›i nó, yêu thương nó, trân trá»ng nó từng khắc từng giây chứ không phải cầm giữ nó như má»™t ká»· váºt hay má»™t mÆ¡ ước. Cuá»™c Ä‘á»i nầy không có; cuá»™c Ä‘á»i nầy chết đối vá»›i ngưá»i không tháºt sống vá»›i nó. Chẳng có má»™t cuá»™c Ä‘á»i nà o cả khi tâm vắng bóng giữa Ä‘á»i. Trà Hải nháºn ra rằng muốn cứu Ä‘á»i trước hết phải là m cho cuá»™c Ä‘á»i nầy hiện hữu vá»›i chÃnh mình. Khi mình không thá»±c sống cho mình thì mình cÅ©ng chẳng sống được cho ai cả. Nếu chÃnh mình đã phá»§ nháºn Ä‘á»i sống mà vẫn đòi sống cho ngưá»i khác thì hoặc là bất minh, hoặc là giả dối hay tá»± đánh lừa chÃnh mình. Trà Hải cảm nháºn ná»—i ân háºn trà o dâng khi nghÄ© lại hÆ¡n ná»a Ä‘á»i qua và thấy mình vô lý. Mình muốn giúp Ä‘á»i mà chối bá» cuá»™c Ä‘á»i. Mình không thá»±c sống vá»›i cuá»™c Ä‘á»i mà cứ mãi mê Ä‘i tìm những gì nằm ngoà i hiện thá»±c cuá»™c Ä‘á»i.
Nói vá»›i má»™t mình, Trà Hải nhá»› Inke Yorka thá»i cổ đại trong sá» thi cá»§a má»™t bá»™ tá»™c nhỠđược trưng bà y ở Ba Lê thá»i hoà ng tá» Cảnh đã chỉ gươm xuống đất:
- Ta vá» vá»›i cõi ngưá»i dưới đất,
Sống mãi trên Trá»i ta nhá»› Ta.
Cái Ta bản lai diện mục. Cụm từ ngỡ như là triết lý cao siêu nầy, tháºt ra, để chỉ cái tánh rất tháºt, rất chân phương và trong suốt nằm sâu trong ta. Nó ở ngay trong ta mà nó Ä‘i đâu chẳng thấy bì bị những cái tánh rất giả, rất dối che khuất.
Trà Hải sá»a lại bà i táºp thở “Tám cá»a và o nhà trống†thà nh “Tám cá»a và o Ä‘á»i sốngâ€.  Má»™t Ä‘iệu sống dấn thân mà không chấp nhặt; hà nh động mà vẫn buông xả; có có trong không, có không trong có:
Thở và o không dựa Ta
Thở ra không dá»±a Ngưá»i
Mắt nhìn không đắm sắc
Tai lắng không say thanh
MÅ©i thở không dÃnh hương
Lưỡi thưá»ng không mắc vị
Toà n châu thân xả hỷ
Tâm trà lặng như không.
Trà Hải không tìm cách phá»§ nháºn Ä‘á»i thưá»ng, diệt ham muốn nữa. Bởi vì do ham muốn mà con ngưá»i sinh ra, nên con ngưá»i chuyển động và sinh tồn do động cÆ¡ ham muốn thúc đẩy. Diệt ham muốn tức là diệt cái gốc con ngưá»i. Trong cái vòng tròn sinh diệt ấy, tháºt ra, tất cả là má»™t chuá»—i thay hình biến tướng liên tục chứ chẳng có cái má»›i nà o sinh ra và cái cÅ© nà o tiêu diệt cả. Trà Hải đã toan “diệt dục†bằng phương thức triệt tiêu tinh lá»±c cá»§a bản thân mình, xả bá» hết năng lá»±c tình dục, đà y Ä‘á»a xác thịt, tiêu mòn sức sống để Ä‘uổi hết ham muốn ra khá»i thân xác mình. Nhưng là m như thế có khác gì là m công việc cố vét bùn, tát cạn má»™t dòng sông để triệt tiêu nước nguồn, mưa lÅ©. Thế nhưng mưa nguồn không đến từ má»™t dòng sông mà đến từ biển cả sau má»™t chuá»—i dà i biến tướng ra Ä‘i và trở vá»; không má»™t ly sinh diệt.
Sau cÆ¡n chấn động dị thưá»ng, Trà Hải trở vá» vá»›i cuá»™c Ä‘á»i thưá»ng quanh vùng núi rừng Kim Phụng và chùa Từ Vân. Những buổi ngồi định tâm hằng ngà y, má»—i lúc má»™t kéo dà i lâu hÆ¡n. Trà Hải không Ä‘i tìm má»™t thế giá»›i nà o an lạc hÆ¡n ngoà i chÃnh mình nên cả thân xác lẫn tâm hồn Ä‘á»u rất an tịnh. Không còn quay quắt, loay hoay để cố thoát ra khá»i mình, tìm đủ má»i cách xuất hồn, xả vÃa hay tá»± tán mình trong biển linh quang, Trà Hải cảm thấy thế giá»›i nầy tÄ©nh lặng từ bầu trá»i xanh đến cà nh cây ngá»n cá». Tiếng chim kêu không rÃu rÃt, buông lung mà có gởi gắm Ä‘iá»u gì rất ý nghÄ©a trong đó. Nắng, gió cùng tiếng suối Bản Lai trong sáng và dịu thoát vô cùng. Ngay cả Ba Gấm cÅ©ng trở thà nh má»™t hình tượng đẹp đẽ, yêu kiá»u không là m gợn lên má»™t thoáng dục tình, đục trong, ham muốn.
Khi cả tâm hồn và thể xác Ä‘á»u thể hiện trá»n vẹn “ná»™i dung†bên trong lẫn bên ngoà i thì tất cả Ä‘á»u phÆ¡i trải trên dòng hiện tại, giữa phút nà y đây. Khi không còn má»™t nÆ¡i trú ẩn, không còn cái hang quá khứ để trốn và o đó mà tiếc nuối hay ân háºn, không có má»™t lâu đà i tương lai để sa đà và o đó mà mÆ¡ má»™ng vẽ vá»i hay lo sợ thì tâm lý con ngưá»i sẽ được tá»± do. Tá»± do Ä‘Ãch thá»±c không phải đến từ bên ngoà i mà tịnh thoát từ bên trong. Trà Hải nghÄ© vá» những ngà y qua vá»›i má»™t cảm giác an nhiên cá»§a gã tiá»u phu Ä‘i nhặt những miếng cá»§i trong rừng để bá» và o bếp lá»a Ä‘ang cháy trước mắt. Trà Hải nhìn vá» con đưá»ng trước mặt cÅ©ng vá»›i tâm lý tá»± tại cá»§a gã tiá»u phu Ä‘ang đốt than. Bếp lá»a than Ä‘ang đốt cá»§i thà nh than. Äiá»u nầy cÅ©ng tất nhiên như than sẽ được bán ra đổi gạo và o má»™t lúc nà o đó tại má»™t nÆ¡i nà o đó. Bếp lá»a Ä‘ang cháy má»›i tháºt là sá»± sống. Chối bá» sá»± sống hiện tại là phá»§ nháºn dòng thá»i gian không đứt Ä‘oạn. Bếp lá»a Ä‘ang cháy là sá»± sống; nó là gạch nối giữa quá khứ và tương lai. Trà Hải gáºt đầu vá»›i quá khứ và mÄ©m cưá»i vá»›i tương lai, nhưng không mảy may để ý đến nó. Giữa hiện tại, Trà Hải biết có má»™t Ba Gấm giữa Ä‘á»i nà y. Ba Gấm đã từng gắn bó vá»›i Trà Hải trong những ngà y qua và sẽ gặp ông trong thá»i gian tá»›i. Cái “biết†cá»§a Trà Hải trong phút hiện tại nầy là má»™t cảm giác đứng yên và độc láºp. Äấy là má»™t cảm giác thanh thản, bình an; không chán, không ham, không gợi, không tưởng.
Nắng và ng trên cao như Ä‘ang tung mình và o những tảng mây quanh đỉnh núi Kim Phụng. Rồi mây và nắng xa nhau không má»™t chút bịn rịn, không má»™t lá»i từ ly, nên không gây má»™t tiếng động giữa cung trá»i.
           Trá»i đất, con ngưá»i và vạn váºt có sá»± cảm ứng qua lại nhưng tất cả Ä‘á»u phải ở trong má»™t tráºt tá»± hòa Ä‘iệu, không dÃnh mắc và o nhau, không lấn lướt tấn công và há»§y diệt nhau. Cả vÅ© trụ trăng sao trùng trùng thăm thẳm thế kia mà vẫn muôn Ä‘á»i im lặng. Chỉ có thế giá»›i ta bà nầy là ồn à o, vá»ng động nhất vì muôn loà i đã đánh mất chân tánh. Äịnh tâm để tìm vá» và tìm lại chân tánh gá»i là tu.