chương 25
Bến Äợi
Tuổi năm mươi thì Ä‘i; tuổi sáu mươi thì chạy; tuổi bảy mươi thì bay; tuổi tám mươi nằm chá» trên cá»a huyệt. Hoa Äà đã và von, so sánh tuổi Ä‘á»i vá»›i sá»± rÆ¡i xuống má»—i ngà y má»™t nhanh, trên đưá»ng xế chiá»u tiến vá» phÃa cáºn ká» vá»›i bệnh táºt và cái chết. Trong nhóm Vưá»n Dược Thảo, Phạm Xảo là ngưá»i cảm nháºn rõ nhất Ä‘iá»u đó trong lứa tuổi bảy mươi.
Thá»i xông pha chiến tráºn, má»™t Phạm Xảo tướng quân trung niên nhìn má»i sá»±, kể cả hạnh phúc lẫn gian nguy và thá» thách qua lăng kÃnh mầu hồng. Tưởng như đầu có bị đối phương chém rụng giữa sa trưá»ng thì sá» sách và cuá»™c Ä‘á»i sẽ dá»±ng má»c lên đầu khác. Muôn vạn nẽo đưá»ng Ä‘á»i trong tầm mắt theo tháng ngà y Ãt dần Ä‘i và thu nhá» lại. Äến tuổi bảy mươi thì chỉ còn có má»™t con đưá»ng đơn độc và lạnh lùng nằm vắt vẻo bên bá» sống chết. Bến đợi nằm ngay trước mắt. Phạm Xảo góp mặt thưa dần trên những cánh đồng dược thảo. Rồi má»™t hôm, Phạm Xảo vắng mặt luôn ba ngà y mà không ai hay biết vì đâu. Má»i ngưá»i dáo dác Ä‘i tìm và bắt gặp Phạm Xảo ngồi im bất động, quay mặt và o tưá»ng trong ngôi miếu bá» hoang trong vùng cây già cá»§a Thái Ấp.
Trên đưá»ng vá», Phạm Xảo Ä‘i thong dong trong im lặng bên cạnh những ngưá»i anh em. Thầy Tiá»u há»i:
- Ba ngà y qua quý hữu đi đâu?
Phạm Xảo trả lá»i mà không giải thÃch:
- Chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi định tâm trong ngôi miếu cổ thôi thầy ạ.
Thầy Tiá»u lắc đầu:
- à tôi muốn há»i cái tâm cá»§a quý hữu kia.
Phạm Xảo trả lá»i ngay:
- Thân và tâm Ä‘á»u ở má»™t chá»—.
Thầy Tiá»u nói bằng lá»i vui phÆ¡i phá»›i:
- Hà , hà . An định được váºy là tốt lắm.
Tâm An xen và o:
- Thế nà o mới là không tốt, thưa thầy?
Thầy Tiá»u đáp:
- Tâm viên, ý mã. NghÄ©a là tâm con ngưá»i hiếm khi được an định mà nhảy nhót chuyá»n cà nh như con vượn và ý cÅ©ng tung vó chạy quanh như ngá»±a. Không tốt khi xác thân ngồi đó mà tâm ý lại bá» Ä‘i.
Tâm An không tán đồng:
- Cái xác chỉ là tấm thân tứ đại thô láºu. Tâm ý má»›i là đáng quý. Nếu tâm ý bá» cái xác thô láºu để chu du những cảnh giá»›i đẹp đẽ cá»§a thánh thần, trá»i đất thì có tốt không ạ?
- Không có khổ Ä‘au thì là m gì có an lạc. Không có địa ngục thì đâu có niết bà n. Không có vô minh thì không còn đạo Pháºt vì đạo Pháºt là con đưá»ng chuyển mê thà nh giác. Pháºt bất ly thế gian. Tánh Pháºt không nằm trên cõi trá»i mà nằm trong cái xác thân thô láºu ấy cá»§a con ngưá»i. Nếu tâm ý đã tá»± tách ra và lên đến được cõi Trá»i thì cá»› sao lại phải quay vỠđể chui và o cái xác thân thô láºu ấy để là m gì đã chứ?!
- Thưa thầy, nhưng có rất nhiá»u ngưá»i và bản thân đệ tá» Tâm An nầy cÅ©ng đã có lúc nháºp thiá»n xuất hồn lên đến táºn cõi trá»i Äâu Suất.
Thầy Tiá»u hỉ hả:
- Äẹp không?
- Dạ đẹp lắm thầy ơi!
- Äẹp giống gì?
- á»’, đẹp còn hÆ¡n cả Äại Ná»™i và cung vua nữa kìa.
Giá»ng thầy Tiá»u cà ng trở nên trà o lá»™ng:
- Chắc vua Trá»i cÅ©ng mướn mấy ông thợ kép xây Hoà ng Thà nh Huế lên cảnh trá»i Äâu Suất để xây dá»±ng thiên đình đó.
Biết thầy Tiá»u chẳng xem chuyện xuất hồn, xuất vÃa và o đâu, Tâm An tức mình há»i vặn lại cho bằng được:
- Ôi, thầy mà không tin thì kẻ tiểu sanh nầy xin há»i rằng, nếu không có tháºt thì hình ảnh ở đâu mà hiện ra đẹp đẽ đến thế?
Thầy Tiá»u đáp gá»n lá»n:
- Ma ảnh!
Tâm An kêu lên:
- Nghĩa là ma quỷ sáng tạo ra hình ảnh đó ư?
- Lòng ham muốn cá»§a mình vẽ nên hình ảnh và phát ra từ cái tâm mÆ¡ tưởng chứ có ai ngoà i ta đâu. Sá»± tin tưởng vu vÆ¡, sai lầm gá»i là "ngụy tÃn" cà ng lâu ngà y, cà ng lôi kéo, lay động cái tâm mình. Äến má»™t lúc nà o đó, ta bá»—ng tá»± mình thuyết phục mình Ä‘iá»u chÃnh mình đã tin tưởng vu vÆ¡ trong bao lâu ấy chÃnh là sá»± tháºt, là chân lý rạng ngá»i.
Tâm An quyết há»i cho bằng được cái "chân lý rạng ngá»i" Ä‘Ãch tháºt là gì:
- Thưa thầy, thầy là ngưá»i Ä‘em trá»n cuá»™c Ä‘á»i tu theo đạo Pháºt. Váºy thì chân lý cùng tá»™t mà thầy Ä‘ang Ä‘i tìm là gì?
Thầy Tiá»u lại báºt cưá»i trước vẻ mặt nghiêm trá»ng cá»§a Tâm An, thầy nói dá»… dãi:
- Là chúng ta đang đi vỠnhà đây nà y.
Tâm An lại nhăn nhó:
- Thôi tội quá thầy ơi! Thầy đừng đùa nữa.
Thầy Tiá»u cÅ©ng là m bá»™ nhăn nhó theo khuôn mặt Tâm An nhưng vui đùa trong lá»i nói:
- Hoan há»·! Hoan há»·! Tâm An Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng chân lý vui vẻ, thẳng băng lại quẹo qua con đưá»ng nhăn nhó, gáºp ghá»nh rồi, tá»™i chưa!
Sá»± lặng lẽ cá»§a Phạm Xảo là m cho những lá»i phân tÃch, luáºn bà n thà nh xa lạ. Có vẻ như má»i ngưá»i Ä‘ang trong má»™t thế giá»›i cá»§a lá»i nói là bạc, im lặng là và ng.Â
Tiếng ngá»±a hà là m má»i ngưá»i ngạc nhiên khi vừa vỠđến con đưá»ng dẫn và o cổng Thái Ấp. Má»™t cổ xe song mã dáng quen quen không có chá»§ Ä‘ang đứng trước cá»a ngõ dinh ông Hoà ng tá»± bao giá». Trà Hải vừa qua khá»i cổng chÃnh thì đã gặp hai ngưá»i nữ hầu bưng khay lá»… váºt đứng chá». Má»™t vị cao niên trong sắc phục lão quan xuất hiện, ngoắc tay cho hai ngưá»i bưng khay lá»… váºt đến gần nhóm Dược Viên cá»§a Trà Hải. Trước sá»± ngạc nhiên cá»§a má»i ngưá»i, vị lão quan rót hai chén rượu trên mâm lá»… vá»›i má»™t tấm thiệp đã được trang trá»ng để sẵn trên đó và chắp tay cung kÃnh thưa:
           - Bẩm hoà ng thân đại nhân và chư vị, hạ quan thừa lệnh Quan thượng thư bộ Hình đệ trình thiệp xin yết kiến.
           Trà Hải chắp tay chà o vị lão quan và tiếp tấm thiệp. Thì ra là Lê Trung Ẩn. Vị quan đầu triá»u vá» luáºt pháp nầy muốn gặp riêng Trà Hải và Phạm Xảo. Trà Hải phê “thuáºn†và o thiệp và ngõ ý vá»›i vị lão quan má»i Quan thượng thư bá»™ Hình và o khu nhà kiếng. NÆ¡i đây, không khà an tịnh và thân máºt chứ không lá»… nghi quan cách như khung cảnh tại tiá»n sảnh cá»§a dinh ông Hoà ng. Cả Trà Hải và Phạm Xảo Ä‘á»u tá» vẻ ngạc nhiên trước cách hà nh xá» mang tÃnh lá»… nghi má»™t cách khác thưá»ng cá»§a Lê Trung Ẩn. Thưá»ng khi, Ẩn má»™t mình má»™t ngá»±a, quần áo thưá»ng ngà y, nhẹ nhà ng đến thăm Trà Hải. Chưa bao giỠông đến vá»›i Trà Hải bằng cung cách nhà quan cả.
           Những ngưá»i vệ sÄ© và hầu cáºn vẫn đứng nghiêm cẩn trong tư thế đã được xếp đặt đúng lá»… nghi. Khi cả 3 ngưá»i gồm Trà Hải, Phạm Xảo và Lê Trung Ẩn đã an vị trong ngôi nhà kiếng, nằm gá»n giữa mầu xanh mát cá»§a cây lá thiên nhiên, chá»§ nhân lên tiếng bằng giá»ng thân tình thưá»ng lệ, không quá câu nệ lá»… nghi khách sáo như đối vá»›i má»™t vị quan triá»u:
           - Má»i chư vị dùng trà . Hôm nay huynh đến đây chắc không phải để bà n chuyện văn chương, thế sá»± như thưá»ng lệ phải không ạ?
           Lê Trung Ẩn không cưá»i vui như má»i khi mà nghiêm trang ngá» lá»i:
           - Tôn huynh nói đúng. Lần nà y, xin được gác việc riêng ra ngoà i việc công. Chúng tôi đến vá»›i tư cách là ngưá»i cá»§a bá»™ Hình trong Lục Bá»™ cá»§a triá»u đình. Tuân chỉ đương kim hoà ng thượng thi hà nh máºt chỉ cá»§a tiên đế đã ban trước khi băng hà .          Â
           Trà Hải lá» má» Ä‘oán ra giây mÆ¡ rể má vá» trưá»ng hợp Phạm Xảo và vua Gia Long, Ä‘iá»m nhiên trả lá»i:
           - Việc công là trá»ng. Quan thượng thư cứ theo quốc pháp mà thi hà nh. Giao tình giữa chúng ta vốn quý nhưng chẳng nên câu nệ trong lúc nà y.
           Lê Trung Ẩn tươi mặt tiếp lá»i:
           - Tôn huynh bao giá» cÅ©ng chu đáo. Trước hết, cá nhân tôi xin được bà y tá» lòng bái phục đối vá»›i lão tướng quân Phạm Xảo. Tháºt tôi không ngá» bao lâu nay được gần gÅ©i môt ngá»n núi Thái sÆ¡n mà vẫn tưởng là hòn non bá»™. Mãi cho đến khi tiếp nháºn máºt chỉ cá»§a tiên đế từ tay Hoà ng thượng, tôi má»›i sá»ng sốt nháºn biết lão gia bên cạnh hoà ng thân là danh tướng Phạm Xảo.Â
           Äứng dáºy qua vá» phÃa Phạm Xảo, Lê Trung Ẩn thi lá»…:
           - Xin tướng quân nháºn nÆ¡i đây tấm lòng ngưỡng má»™ chân thà nh cá»§a riêng tôi. Là má»™t ngưá»i bạn tâm giao vá»›i hoà ng thân, tôi đã đến đây sinh hoạt như ngưá»i nhà . Nếu lâu nay có Ä‘iá»u gì thất lá»…, kÃnh mong tướng quân đại xá cho.
           Phạm Xảo khoát tay:
           - Tướng quân hay lão già hầu cáºn cÅ©ng chỉ là tên gá»i tạm thá»i cho tôi hay má»™t ngưá»i nà o đó. Cái giao tình chân tháºt má»›i là quý. Quan thượng thư chấp nhất chuyện nhá» nhặt là m gì.
           Lê Trung Ẩn bà y tá» má»™t sá»± trang trá»ng thân tình:
           - Tháºt là quý hóa. Cám Æ¡n tấm lòng độ lượng cá»§a tướng quân. Hôm nay tôi đến đây có nhiệm vụ thông tri và bà n bạc vá» ba Ä‘iá»u mà tiên đế đã di chỉ phải thi hà nh đúng và o ngà y tướng quân lên tuổi thá» bảy mươi. Thứ nhất, là cấp má»™t trăm mẫu đất ruá»™ng nhất đẳng Ä‘iá»n để là m bổng lá»™c cho lão tướng hưởng dụng trong thá»i gian tuổi già sức yếu. Thứ hai, là cáo bạch trước khi lão tướng còn sinh tiá»n rằng, ngà y tướng quân qua Ä‘á»i, triá»u đình phải Ä‘em nghi lá»… đại thần là m quốc táng. Và thứ ba, là sẽ thiết đại triá»u nghi để phong tôn tước xứng đáng vá»›i công lao to lá»›n mà tướng quân đã táºn trung phục vụ bên cạnh tiên đế trong bao nhiêu năm để đánh thắng Tây SÆ¡n, thống nhất sÆ¡n hà .
           Phạm Xảo như không chú ý đến lá»i cá»§a Lê Trung Ẩn. Ông nhìn lên những hà ng cây du vá»›i dáng nghÄ© ngợi. Trong đáy mắt má»™t dÅ©ng tướng, chiến trưá»ng xưa đã phai má» gươm giáo, nhưng cái anh hồn chiến tráºn vẫn còn vang vá»ng đâu đây.Â
           - Thưa tướng quân, trong ba Ä‘iá»u di chỉ cá»§a tiên đế, chẳng hay tôn ý cá»§a tướng quân như thế nà o ạ?
           Câu há»i cá»§a Lê Trung Ẩn là m Phạm Xảo phải quay vá» vá»›i thá»±c tế. Ông đáp lá»i:
           - Cả ba Ä‘iá»u Ä‘á»u không áp dụng đúng và o trưá»ng hợp cá»§a cá nhân tôi, thưa Ba Gấmợng.
           - NghÄ©a là ...? Tướng quân có thể giải thÃch rõ thêm được chăng?
           - Thứ nhất, ở tuổi nà y rồi, tôi chỉ cần má»™t miếng đất bằng cái giưá»ng con để chôn khi chết chứ là m chi mà cần đến cả trăm mẫu nhiá»u thế! Thứ hai, đạo là m tướng như đạo là m ngưá»i. Là m ngưá»i không khó nhưng sống đúng đạo là m ngưá»i tháºt khó. Không có tang lá»… nà o vinh quang hÆ¡n cho ngưá»i là m tướng bằng những huy chương vô hình mà chiến tÃch và đồng đội mình đã ngã gục trên chiến trưá»ng hay còn sống sót tặng cho mình. Những công thần lương đống như Nguyá»…n Văn Thà nh, Lê Văn Duyệt má»›i xứng vá»›i nghi lá»… đại triá»u và sá»± sắc phong tôn tước, nhưng rồi cuối cùng cái chết cá»§a há» còn bi thảm hÆ¡n là kẻ thất phu. Riêng tôi thì nẽo Ä‘i vá» cá»§a những chiến trưá»ng xưa đã khép. Lòng tôi đã an tịnh như hà i nhi tóc bạc. Tôi coi danh lợi như khói như sương. Xin Quan thượng thư vá» cung bẩm vá»›i hoà ng thượng là tôi rất đội Æ¡n tiên đế và hoà ng thượng. Ná»a Ä‘á»i là m tướng, ná»a kiếp là m tôi kết lại, tôi chỉ mong xin được má»™t Ä‘á»i là m ngưá»i. Khi đến ngà y xuôi tay nhắm mắt, tôi chỉ mong được ra Ä‘i như má»™t ngá»n lá rụng vỠđất im ắng, nhẹ nhà ng và thanh thản.
           Cả Trà Hải và Lê Trung Ẩn cùng trân trá»ng nhìn vá» phÃa Phạm Xảo. Mái tóc trắng phau và chòm râu bạc trắng phụ há»a thêm cho lá»i nói cổ kÃnh cá»§a viên lão tướng.
           Lê Trung Ẩn ra hiệu cho tất cả quan quân hầu cáºn tả hữu lui ra. Như má»™t trách nhiệm đạo nghÄ©a mang Ãt nhiá»u kịch tÃnh đã đóng xong, những ngưá»i là m chứng sẽ đồn đãi ra ngoà i công luáºn vá» sá»± thá»§y chung, tôn trá»ng hiá»n thần cá»§a vua quan đương vị vốn đã từng bị mang tiếng là bạc đãi trung thần.
                                                                    Â
***
           Còn một mình với Trà Hải và Phạm Xảo, Lê Trung Ẩn khơi lại chuyện xưa:
           - Nếu đêm đại tiệc ở Ngá»± Viên vá»›i vua Gia Long ngà y đó mà không có hoà ng thân Trà Hải, chắc chắn tôi không phải là tôi bây giá».
           Trà Hải há»i lại, giá»ng trầm xuống như lá»i tâm sá»±:
           - Huynh tiếc?
           - CÅ©ng chẳng lầm mà cÅ©ng chẳng mấy may. Nếu có chăng Ä‘iá»u đáng tiếc là cà ng là m quan, cà ng xa cái gốc cá»§a mình và dần dần Ä‘i đến chá»— không biết mình là ai.
           - Bây giá» so vá»›i ngà y ấy, huynh đã mất Ä‘i và được những gì?Â
           - Mất gia tà i thực sự bên trong của riêng mình và được những hình tướng vay mượn đầy mình đeo nặng bên ngoà i.
           - Sao lại thế?
           - Thế là thế đó tôn huynh à . Má»™t thá»i đầy lý tưởng dáºy trá»i và nhiệt tình tuổi trẻ. Thuở ấy, trà còn trong suốt không nương nhá»; tâm còn an trú trong lý tưởng cao xa. Tuy chưa thá»±c chứng tâm không, vô ngã nhưng hướng Ä‘i khai phóng ấy sao mà đầy tÃnh thuyết phục, lay động tâm thức con ngưá»i đến thế.
           - Huynh biết đến đạo Pháºt từ bao giá»?
           - Từ nhá» tôn huynh ạ. Nhưng tôi theo đạo Nho mà không theo đạo Pháºt.
           - Ngà y đó và cả bây giá», cả hai chúng ta không há» nháºn mình là ngưá»i theo đạo Pháºt nhưng cái tâm chúng ta đã nương theo má»™t con đưá»ng “minh đứcâ€, má»™t tinh thần hóa giải là nét tinh yếu cá»§a Pháºt giáo.
           Lê Trung Ẩn bồi hồi nhắc chuyện cũ:
           - Tôn huynh và tôi đã nắm tay nhau, ôm chầm nhau như anh em tiá»n kiếp. Thá»±c lòng chúng ta không câu chấp Bắc Nam, không nép mình sau biên cương má»›i cÅ©.
           Gió đưa lá dáo dác ẩn hiện một cách mơ hồ. Trà Hải trầm ngâm nhìn ra bên ngoà i ngôi nhà kiếng, hồi lâu mới lên tiếng:
- Thá»i gian đã là m cho chúng ta già hÆ¡n hay khôn ngoan, từng trãi hÆ¡n?
Lê Trung Ẩn trầm giá»ng thà nh lá»i tâm sá»±:
- Từ sau đêm Ngá»± Viên, cái “tâm không†an nhiên ấy đã bị cái “trà hữu†đối đãi nầy là m má» mịt. Giữa chợ Ä‘á»i cá»§a công danh, quyá»n lá»±c, váºt chất đối mặt vá»›i lòng ham muốn, háºn thù, cố chấp... đã từng bước, từng khắc, từng ngà y là m cho cái tâm mây trắng cá»§a chúng ta thà nh vẩn đục mất rồi. Tôi là m Quan thượng thư; cà ng gần vua hÆ¡n cà ng có nhiá»u dịp quỳ lạy và phải giữ gìn ý tứ hÆ¡n ngưá»i khác. Là m quan nhá» như ngưá»i cỡi bò, lỡ sa chân thì cÅ©ng còn gượng dáºy được. Là m quan to như ngưá»i cỡi ngá»±a, đã ra roi phóng nước đại mà lỡ sẩy bước thì thân mạng khó toà n. Là m quan đầu triá»u như cỡi xe phượng hoà ng lên trá»i mà ngưá»i cầm lái là con trá»i, là thiên tá». Cá»— xe và chim phượng không bao giá» có tháºt nên “cổ xe†chỉ có hà nh khách và ngưá»i lái. Vua trá»±c tiếp lái quan đầu triá»u nên quan triá»u như ngồi trên đầu voi. Lỡ lầm là vong mạng!
Sá»± và von ngá»™ nghÄ©nh là m cả ba ngưá»i cưá»i xòa, gần gÅ©i nhau hÆ¡n.
Trà Hải nháºn xét:
- Như thế là m quan khó hay đi tu khó?
- Tu là sá»a mình mà là m quan là sá»a ngưá»i. Muốn sá»a ngưá»i đúng hướng thì phải sá»a mình trước đã.
- Như thế thì theo huynh muốn là m quan thì phải đi tu trước đã?
- Tu hay là m quan chỉ là hình tướng; mà hình tướng là giả tướng, chả có gì quan trá»ng đáng kể. Äiá»u cốt tá»§y là tu và là m quan không phải là hai trạng thái mâu thuẫn nhau trong cùng má»™t con ngưá»i. Äá»i Trần hầu như nhà nà o cÅ©ng có ngưá»i Ä‘i tu; hÆ¡n má»™t ná»a quan triá»u sống và hà nh xá» theo tâm thức và phong thái nhà tu. Tu không phải là lánh Ä‘á»i mà lánh cái đáng lánh ở Ä‘á»i. Trần Hưng Äạo là má»™t nhà tu. Giặc chiếm non sông thì treo áo nhà tu ra cầm quân giữ nước. Äất nước thanh bình thì khoác lại áo nhà tu.
Má»i Lê Trung Ẩn má»™t chén trà bằng cả hai tay, Trà Hải há»i má»™t cách đùa vui:
- Thế thì có chăng Quan thượng thư bộ hình của chúng ta đây cũng là một nhà tu?
Quan Lê đùa lại:
- Nhà tu của nhà tù hoà ng thân đại nhân ạ.
- Nhà nà o lớn hơn, nhà nà o cao hơn thế, hả quan?
- Lá»›n hay nhá» không phải là độ lá»›n cá»§a cái nhà mà là tÃnh “dụng†cá»§a cái nhà .  Cao hay thấp không phải là thước Ä‘o cá»§a cái nhà mà là tÃnh “trá»ng†cá»§a cái nhà . Nhà tu không phải nhân dáng, là cái áo, là điệu bá»™ trình diá»…n bên ngoà i mà là cái phẩm chất tu hà nh ở bên trong. Là m quan chấp pháp cá»§a triá»u đình, đôi khi tôi phải dùng nhà tù để nhốt những nhà tu vì trong những nhà tu đó đã chứa sẵn chá»§ng tá» hay mầm giống cá»§a nhà tù.
- Chá»§ng tá» cá»§a nhà tù trong nhà tu là gì váºy?
- Là sá»± tham dục bá»c trong chiếc áo mà u khả kÃnh; là sân háºn nhốt trong cái đầu thánh thiện; là si mê gói giữa lá»i chân kinh.
- Huynh bỠtù nhà tu là lỗi đạo.
- Nhà tu chân chÃnh là lương tri cuá»™c sống tâm linh cá»§a con ngưá»i. Hiểu được Ä‘iá»u đó nên tôi không bao giá» dám động đến nhà tu. Tôi chỉ tạm nhốt lại cái biến chất thô nhám, cá»™t trói lại cái vá»ng tÃnh hoang dại cá»§a má»™t ngưá»i phạm tá»™i khi vẫn còn khoác áo nhà tu mà thôi. Nếu má»™t ngưá»i nà o đó cứ khư khư bám chặt và o cái phẩm chất đã bị biến tướng và suy đồi đó thì cứ và o nÆ¡i giam giữ, buông tay thì trở ra.Â ÄÆ¡n giản thế thôi.
- Huynh ạ, ngưá»i cầm đầu pháp luáºt cá»§a má»™t nước như huynh mà lý luáºn như thế là hà m hồ và áp đặt. Äánh Ä‘áºp má»™t ngưá»i nóng giáºn hồ đồ mà bảo rằng chỉ trừng trị sá»± bạo động và hồ đồ chứ không hỠđộng đến thân thể cá»§a ông ta là ngụy luáºn, không thể chấp nháºn được.
- Ô hay! Tôn huynh quên là tôi đã nói ở phần trên rằng, tu là sá»a mình mà là m quan là sá»a ngưá»i đó sao. Nếu má»™t ngưá»i là m tốt thì mãi mãi anh ta là ngưá»i tốt và ngược lại thì hóa ra con ngưá»i là má»™t nguyên khối không thay đổi được hay chăng? Thái tá» Tất Äạt Äa và đức Pháºt ThÃch Ca cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i. Nếu thái tá» không tách rá»i tÃnh vương giả, tham ái và hưởng thụ ra khá»i mình để xuất gia tìm đạo thì là m sao có đức Pháºt ThÃch Ca?
- Váºy thì theo huynh, sức mạnh nà o là m cho con ngưá»i xoay chuyển đến hướng nầy hay hướng khác?
- Hình như tôi còn nhá»› rằng, tôn huynh đã có lần đã nói đến má»™t sức mạnh tổng hợp, dồn tụ qua muôn vạn chặng đưá»ng cho đến ngà y hôm nay; và hôm nay cÅ©ng chỉ là má»™t chặng đưá»ng trong muôn má»™t. Hôm nay vừa là tụ Ä‘iểm, vừa là khởi Ä‘iểm cho má»™t dòng sinh thái chảy luân lưu trong trong suối nguồn vô hạn và vô biên cá»§a vÅ© trụ, cá»§a tạo hóa.
Trà Hải xác nháºn:
- Vâng, tôi thấy cà ng rõ tụ Ä‘iểm cá»§a sá»± sống đó khi ngâm mình trong suối Bản Lai. Dòng nước như dòng sống cứ trôi chảy không ngừng. Nước chỉ má»™t dòng nhưng sẽ trong vắt khi qua đá thanh, sá»§i bá»t đục ngầu khi qua bến cạn bùn đất, vỡ toang thà nh sợi khi lao ra khá»i ghá»nh đá, róc rách khi và o khe núi, lạnh băng khi và o lòng đất, ấm lên má»™t chút khi chảy qua thân tôi. Và cứ thế, dòng nước cứ mãi luân lưu, biến tướng không ngừng.
Lê Trung Ẩn tiếp lá»i Trà Hải:
- Cà ng suy tưởng trong vắng lặng, cà ng cảm nháºn để “thấy†tụ Ä‘iểm và khởi Ä‘iểm như tôn huynh nói là má»™t mắc xÃch cá»§a sá»± sống cứ trôi chảy triá»n miên mà không má»™t sinh váºt nà o tránh khá»i. Ai muốn gá»i sức mạnh đó là gì cÅ©ng được. Dẫu cho gá»i tên là trá»i, là đất, là đạo, là thái cá»±c, là nghiệp, là số pháºn, là định mệnh... hay là gì Ä‘i nữa thì cÅ©ng chỉ có Má»™t Lá»±c Uyên Nguyên hay Suối Nguồn VÅ© Trụ từ vô thá»§y đến nay mà thôi.
Trà Hải nhá»› lại khái niệm “Suối Nguồn VÅ© Trụ†trong ná»a năm sống trên núi Kim Phụng, há»i Lê Trung Ẩn
- Lực Uyên Nguyên hay Suối Nguồn Vũ Trụ đó là vĩnh hằng, không bao giỠbiến đổi hay sao?
- Tất cả má»i váºt Ä‘á»u dá»±a và o nhau mà thay hình đổi dạng; mà sinh diệt không cùng táºn. Khi tụ Ä‘iểm cá»§a Lá»±c đó xuất hiện ở Ä‘á»i nầy, trong thế giá»›i nầy, nó có thể thay hình đổi dạng tùy theo Ä‘iá»u kiện mà nó trụ và o hay dÃnh mắc và o. Như ánh sáng khi còn ở khối tinh cầu trên cao kia thì gá»i là mặt trá»i. Nó chiếu qua rừng mây thà nh vòng cầu ngÅ© sắc.  Nó chiếu xuống đại dương thà nh hoa nước lung linh. Nguồn sáng tưởng như là tuyệt đối, sống Ä‘á»i Ä‘á»i, nhưng tháºt ra nó thay đổi trong từng khoảnh khắc.
Trà Hải nhìn Ä‘uôi tóc bạc cá»§a Lê Trung Ẩn lá»t ra ngoà i áo mÅ© nhà quan, lên tiếng vá»›i bạn mà có cảm tưởng như Ä‘ang nói vá»›i chÃnh mình.Â
Sống thá»±c sá»± là ý thức được mình Ä‘ang hiện hữu. Trong hiện hữu biết được mình cần phải là m gì để cho dòng sinh mệnh chảy qua chặng Ä‘á»i nầy được tốt hÆ¡n, trong sáng hÆ¡n, đầy năng lá»±c hÆ¡n trước khi chảy và o tương lai thì gá»i là ... tu.
Trong khi Trà Hải và Lê Trung Ẩn phân tÃch và trao đổi những suy nghÄ© riêng cá»§a mình thì Phạm Xảo vẫn âm thầm ngồi canh bếp lá»a than hồng nấu nước nóng pha trà . Lê Trung Ẩn sà xuống ngồi cạnh bếp hồng, lên tiếng:
- Má»i tướng quân ngồi dùng trà cho vui. Chúng tôi là chá»— bằng hữu thân tình lâu ngà y không gặp, nên có quá nhiá»u Ä‘iá»u suy nghÄ© để nói vá»›i nhau. Mong đại huynh châm chước cho nhé.
Ãnh than hồng hắt lên tóc râu bạc trắng cá»§a Phạm Xảo thà nh mầu cổ đồng pha sắc Ä‘á». Trong vòng má»™t năm trở lại, Phạm Xảo cà ng ngà y cà ng trở nên Ãt nói đến độ là m má»i ngưá»i phải ngạc nhiên. Ông thưá»ng thức rất khuya và thÃch ngồi xếp bà n định tâm ngoà i trá»i. Không ai hay ông ngá»§ lúc nà o vì khi má»i ngưá»i chuẩn bị Ä‘i ngá»§ thì ông vẫn còn thức và khi có ngưá»i đầu tiên dáºy thì thấy Phạm Xảo đã ngồi trong sương không biết đã bao lâu rồi. Có ai thắc mắc thì ông chỉ cưá»i mà không nói. Những đồ dùng cá nhân cá»§a Phạm Xảo ngà y má»™t giản lược đến khi chỉ còn ba bá»™ áo quần, cái gối, cái má»n, chiếc chiếu. Gia sản quý nhất cá»§a Phạm Xảo có vẻ như là bà i kinh Bát Nhã viết bằng chữ Phạn và chữ Hán vá»›i nét chữ cố gò bó má»™t cách chân phương nhưng vẫn còn cá»±c kỳ bay bướm. Bà i kinh viết trên má»™t vuông gấm nhá» cÅ© kỹ lâu Ä‘á»i được lồng trong khung kÃnh mà Phạm Xảo treo ngay trên đầu giưá»ng ngá»§.
Thư pháp viết trên vuông gấm rõ rà ng có hai mảnh. Mảnh trên hình như đã bị ai xé rách. Mảnh dưới được tạm thá»i nối kết vá»›i mảnh trên bằng má»™t đưá»ng chỉ khâu nhá», mảnh mai.
Má»—i đêm trước giá» Ä‘i ngá»§ và má»—i sáng ngay sau khi thức dáºy, Phạm Xảo thưá»ng đưa mắt nhìn vuông gấm vá»›i vẻ Ä‘am mê và đắm Ä‘uối cá»§a ngưá»i tình si mê vá» má»™t đối tượng chưa há» gặp mặt. Äôi môi ông mấp máy. Tiếng vá»ng chưa thà nh lá»i. Nhưng cái âm vang từ chữ, từ lá»i, từ ý, từ cái không mênh mông cá»§a không chữ, không lá»i, không ý cuốn hút ông, lôi kéo ông, buông lÆ¡i ông và thả ông phiêu bạt vá» vá»›i chÃnh ông an trú giữa cõi bao la không bến bá» ghé lại. Phạm Xảo buông tay, buông tay, buông tay... không biết vịn nÆ¡i đâu. Trong thầm lặng muôn Ä‘á»i dáºy lên tiếng gá»i huyá»n bÃ: “ Bá» Bên Kia. Hãy qua bá» bên kia.!â€