CHÆ¯Æ NG 27
Duyên Tu
Cà ng lá»›n tuổi, cà ng được nhiá»u tiếng tăm và danh vá»ng, con ngưá»i cà ng dá»… là m quen nhưng khó là m bạn. Thá»i son trẻ, khi hai ngưá»i là m bạn, cả hai Ä‘á»u mở rá»™ng hai tay, hai mắt và tấm lòng cá»§a mình để đến vá»›i bên kia dá»… dãi, vô tư, không tÃnh toán. Nhưng cà ng vá» già , trong má»—i nụ cưá»i và trong từng cái bắt tay hình như có ẩn chứa và i mảnh hoà i nghi và dăm ba câu há»i. Hoà i nghi và câu há»i là m cho tình ngưá»i và tình thân Ä‘eo nhiá»u lăng kÃnh. Rồi từ đó, nhìn nhau qua những cặp kÃnh mà u nên cà ng khó trãi rá»™ng giao tình thân thương và chân tháºt để đón lấy nhau. Ngưá»i ta tá»± quấn mình trong nhiá»u lá»›p vá» lẩn quẩn từ ta đến tôi, tá»›i mình, sang tớ… rồi cảm thấy cô đơn. Trà Hải nháºn ra sá»± trống vắng khi Phạm Xảo không còn nữa. Phạm Xảo là chiếc bóng cá»§a Trà Hải. Chiếc bóng là ngưá»i bạn không nói nhưng luôn luôn có mặt bên mình. Khi sống má»™t mình không có chiếc bóng Phạm Xảo, Trà Hải cảm thấy như nguồn sáng lÆ¡ lá»ng vẫn treo đâu đó nhưng không chiếu xuống Ä‘á»i mình, nên bóng mình bá»—ng khuất.
Tình cảm nhá»› thương là ý hướng Ä‘i tìm má»™t sá»± thiết thân bị mất. Trà Hải nhá»› Phạm Xảo trong ná»—i thèm muốn Ä‘i tìm má»™t dáng xưa, má»™t nguồn tình cảm quen thuá»™c. Khi nhá»› má»™t ngưá»i đã mất thưá»ng gặp ná»—i hụt hẫng cá»§a kẻ Ä‘i tìm mà chẳng biết tìm ai. Ná»—i nhá»› mịt mù, rồi bá» cuá»™c, chẳng còn tha thiết Ä‘i tìm để chỉ còn đối diện vá»›i trống vắng, hư không.
Tuổi trẻ lấy thương là m nhá»›. Tuổi già lấy nhá»› là m thương. Từ ngà y Phạm Xảo mất, đêm đêm, sau khi má»i ngưá»i Ä‘i ngá»§, Trà Hải vẫn còn thức má»™t mình. Giữa đêm khuya thanh vắng, mang chén cÆ¡m để dà nh trong bữa ăn chiá»u, đặt trên bệ đá dá»±ng ở bồn hoa trước sân, Trà Hải thắp má»™t cây nhang và ngồi tưởng nhá»› Phạm Xảo. Ông ngồi nhìn đốm sáng cháy đỠtheo gió trên đầu cây nhang cho đến khi nhang cháy hết.
Äêm rằm tháng Bảy, trăng sáng mênh mông. Trà Hải định quay bước trở và o thì bá»—ng nghe tiếng chân rón rén cá»§a ai bước là o xà o trên lá. Ba Gấm. Tiếng nói rất nhẹ mà cÅ©ng là m chao Ä‘á»ng ánh trăng:
- Mới đó mà Phạm huynh đã ra đi vừa đúng 49 ngà y.
Không quay lui, Trà Hải nhắc thêm:
- Và cũng vừa hết thân trung ấm.
Tiếng Ba Gấm ngáºp ngừng:
- Là m sao mà biết được hết hay còn, hở huynh?
Trà Hải há»i Ba Gấm:
- Thế Ba Muội có bao giỠnghe ai nói vỠthân trung ấm là gì không?
- Dạ có, huynh ạ. Hồi còn ở trong cung, muá»™i có Ä‘á»c má»™t số sách vở nhà Pháºt bà n vá» sá»± sống chết. Muá»™i chỉ nhá»› mang máng rằng, ngưá»i ta gá»i “Thân trung ấm†là sá»± sống còn tồn tại và chuyển tiếp sau khi chết. Nhưng muá»™i không ngá» mà cÅ©ng chẳng tin.
- Tin thì có mà không tin thì không có thôi.
- Muá»™i ná»a tin ná»a ngá» là không biết có còn hay không má»™t trạng thái sống sau khi chết. Trong khi sách vở nói rằng, linh thức (linh hồn và tâm thức) cá»§a con ngưá»i còn kéo dà i Ä‘á»i sống đến 49 ngà y, rồi tùy theo nghiệp lá»±c mà đầu thai. Thá»i đó, má»—i khi bị sai và o dá»n dẹp phòng trống cá»§a má»™t cung nữ già vừa má»›i chết, muá»™i cứ mưá»ng tượng cái “thân trung ấm†là con ma má»›i còn lẩn quẩn đâu đó chá» tái sinh mà sợ hết hồn. Æ , mà tại sao lại 49 ngà y hở huynh?
Trà Hải giải thÃch má»™t cách ngáºp ngừng:
- Vì chẳng phải là hà nh giả phát nguyện tu theo đạo Pháºt, nên tôi chỉ có chút hiểu biết giá»›i hạn qua sách vở vỠý nghÄ©a cá»§a con số “linh tÃnhâ€. Số lá»›n nhất cá»§a dân Trung Hoa là số 9, trong khi đó số lá»›n nhất cá»§a dân Ấn Äá»™ là số 7. Theo quan niệm triết há»c Ấn Äá»™, số 7 là con số biểu trưng cho sá»± hoà n hảo cá»§a vÅ© trụ. Nó được xác láºp trên 7 nguyên lý tổng hợp cá»§a thá»i gian 3 thá»i (quá khứ, hiện tại, vị lai) và không gian 4 hướng (Äông, Tây, Nam, Bắc). Theo tư tưởng kinh Hoa Nghiêm, toà n thể vÅ© trụ nhân sinh từ váºt nhá» như vi trần đến váºt to lá»›n như núi Tu Di, tất cả không ngoà i con số 7. Pháºt cÅ©ng có 7 ngôi vị (thất Pháºt). Ngưá»i tu theo Pháºt cÅ©ng có 7 hạng (thất chúng). Bởi váºy con số lá»›n nhất, tròn trịa nhất và gần gÅ©i nhất cá»§a truyá»n thống Ấn Äá»™ là 7 lần cá»§a 7 tức là 49. Muá»™i Ä‘á»c sách Pháºt mà có nhá»› hình ảnh thái tá» Tất Äạt Äa sinh ra bước 7 bước, má»—i bước nở má»™t hoa sen. Hoà ng háºu Ma Gia sinh thái tá» Tất Äạt Äa được 7 ngà y thì mất. Hà nh giả Tất Äạt Äa nháºp định 49 ngà y dưới cá»™i Bồ Äá» hốt nhiên đại ngá»™ thà nh Pháºt và thuyết pháp trong 49 năm không? Có chăng con số 49 nà y cÅ©ng có gốc rá»… từ số 7?
- Ô, phải rồi đó huynh ạ. Muá»™i được Ä‘á»c má»™t Ãt sách cổ cá»§a Pháºt giáo Ấn Äá»™ và cứ bị con số 7 ám ảnh hoà i trong trÃ. Tại sao lại là 7 mà không 6 hay 8? Rồi phải chăng 12 nhân duyên khi sinh sôi nẩy nở tối Ä‘a đến 7 lần, nhân lên 7 lần 12 sẽ đạt tá»›i mức 84 là cao nhất. Và 84 thiên biến vạn hóa thà nh ra 84 nghìn hoà n cảnh và má»—i cảnh Ä‘á»u có má»™t cách riêng, nên có đến 8 vạn 4 nghìn pháp môn để tùy cảnh và tùy duyên mà đối trị.
Trăng khuya cà ng sáng vằng vặc. Lại có tiếng chân ai bước tá»›i. Má»™t ngưá»i vừa đến, nổi lên trà ng cưá»i thoải mái. Thì ra, tiếng thầy Tiá»u:
- Äúng hôm nay là thất tuần cá»§a tướng quân Phạm Xảo.
Vá»› được thầy Tiá»u, Ba Gấm reo lên:
- Tháºt là buồn ngá»§ mà gặp chiếu manh! Thầy Æ¡i, xin Thầy giải thÃch cho ra con số 49 đầy ám ảnh nầy.
Thầy Tiá»u đằng hắng giá»ng như để cân nhắc vá» má»™t con số chÃnh xác nà o đó rồi lên tiếng:
- Vá»›i nhà Pháºt, tất cả những con số chỉ có ý nghÄ©a tượng trưng. Vì con số tròn đầy nhất cá»§a đạo Pháºt mà quý hữu thưá»ng nghe là “vô lượng vô biênâ€, “hằng hà sa số†không có giá»›i hạn. Rồi những dòng số vô táºn đó cÅ©ng chỉ là không.
Ba Gấm lại thắc mắc:
- Không có số đếm thì là m sao để tÃnh toán, thưa thầy? Vẫn còn số đếm tam quy, ngÅ© giá»›i, tứ diệu đế, bát chánh đạo, mưá»i hai nhân duyên kia mà .
- Tất cả chỉ là phương tiện tạm thá»i. Con thuyá»n cÅ©ng phải có ván đóng kÃn ba mặt trong má»™t giá»›i hạn nà o đó má»›i nổi được trên mặt nước để chèo qua sông chứ.
- Váºy thì thưa thầy, thá»i gian 49 ngà y có phải là phương tiện cần thiết để cho má»™t linh hồn má»›i lìa khá»i xác chuẩn bị đầu thai không?
- Quý hữu đã biết là thân trung ấm hay còn gá»i là thân trung hữu. Trong tÃn lý nhà Pháºt, thá»i gian tồn tại cá»§a thân trung ấm cÅ©ng có nhiá»u lý thuyết khác nhau. Có bốn nhà luáºn sư được nhắc đến nhiá»u nhất là : Luáºn sư Tỳ Bà Sư cho rằng nó chỉ có trong khoảnh khắc sau khi chết, liá»n sau đó đầu thai. Luáºn sư Thế Hữu cho rằng nó tồn tại lâu nhất được bảy ngà y. Luáºn sư Thiết Mặc Äạt Äa cho rằng nó có thể tồn tại trong bảy lần bảy là bốn mươi chÃn ngà y. Riêng luáºn sư Pháp Cứu thì cho rằng thá»i gian tồn tại cá»§a thân trung ấm sau khi chết không nhất định. Tùy theo nhân duyên mà thá» sanh. Do nghiệp lá»±c rất mạnh thúc đẩy, nếu trung ấm đáng thá» sanh và o loà i ngưá»i thì khi há»™i đủ duyên liá»n sanh và o loà i ngưá»i; trung ấm đáng thá» sanh và o loà i súc váºt thì khi há»™i đủ duyên, liá»n sanh và o loà i súc váºt. Như Hoà ng thân quý hữu vừa nhắc lại đó, “Linh tại ngã, bất linh tại ngãâ€, có hay không là do mình tin hay không mà thôi.
Ba Gấm há»i má»™t cách hồn nhiên:
- Thế Phạm huynh bây giỠở đâu? Chết là hết hay còn?
Thầy Tiá»u vá»›i giá»ng bông đùa:
- Biết là m gì cho vá»™i. Cứ chá» cho đến khi chết hẵng hay tÃn hữu à .
Nương theo lối nói đầy hà i tÃnh cá»§a thầy Tiá»u, Ba Gấm há»i tiếp:
- Äúng quá! Nếu thế thì thầy cÅ©ng phải chá» cho đến khi biết Ä‘Ãch xác “hương linh†có hay không má»›i Ä‘á»c kinh cầu nguyện vãng sanh nước Cá»±c lạc chứ.
Thầy Tiá»u há»i lại Ba Gấm:
- Thà chá»§ Ba Gấm khuyên tháºt chà lý vá» cái còn và hết. Thà chá»§ nổi tiếng là ngưá»i già u có trong thiên hạ. Váºy gia sản cá»§a thà chá»§ bây giỠở đâu hết?
Bị há»i má»™t cách đột ngá»™t Ba Gấm lúng túng:
- À, dạ. Ở khắp nơi thầy ạ.
- Nếu ngay bây giá» không may Ba Gấm lăn đùng ra chết thì tiá»n cá»§a đó có còn không?
- Dạ vẫn còn chứ.
- Còn ở đâu?
- Äâu đó giữa cuá»™c Ä‘á»i nầy.
- Không, tôi muốn nói tiá»n cá»§a mà Ba Gấm mang theo kìa.
- Chẳng còn gì cả ngoà i hai bà n tay trắng thầy ơi.
- Không đúng, còn! Xưa nay sách vở Ä‘á»i thưá»ng dạy sai cả khi cứ Ä‘ua nhau “dá»a†rằng, chết là hết, là chỉ còn hai bà n tay trắng, chẳng mang theo được gì. Cái gì cá»§a riêng mình Ä‘á»u được mang theo hay phải mang theo.
Ba Gấm reo lên thú vị:
- Thiện tai! Thiện tai! Chết rồi mà vẫn còn mang sá»± già u sang theo được. Nà o, thầy phát tâm từ bi dạy cho con cách mang tiá»n cá»§a theo khi đã hết thở rồi Ä‘i. ThÃch quá thầy hỉ.
Thầy Tiá»u cưá»i hỉ hả theo sá»± kÃch động trẻ thÆ¡ cá»§a Ba Gấm. Thầy nói:
- Ngưá»i ta có thể giúp đỡ hay chỉ dạy cách là m ăn cho kẻ có chÃ, có tà i trở nên già u có khi còn sống. Nhưng không ai dạy được cách mang theo tà i sản sau khi chết được cả.
- Coi kìa! Thầy vừa nói “còn†tà i sản mang theo được sau khi chết mà .
- Phải, phải. Cái nghiệp trong tâm, trong trÃ, trong Ä‘á»i đã tạo ra khi còn sống Ä‘á»u phải mang theo sau khi chết. Nghiệp là nh như trà tuệ, tình thương được bồi dưỡng hay nghiệp dữ như háºn thù, ngu dốt cá»§a mình trong lúc còn sống, khi chết phải mang theo. Không ai có quyá»n hưởng phước là nh hay chia nghiệp dữ cá»§a ngưá»i khác sau khi ngưá»i đó qua Ä‘á»i. Như tướng quân Phạm Xảo không còn nữa, nhưng những tà i sản mà Phạm hữu giúp nuôi Trần Minh nên ngưá»i vẫn còn mãi mãi trong dòng sống cá»§a Trần Minh hiện tại hay những Trần Minh nầy, Trần Minh ná», Trần Minh kia… trong dòng sinh diệt và biến tướng không ngưng nghỉ vá» sau nầy. CÅ©ng váºy, tà i sản mà thà chá»§ Ba Gấm tiêu dùng và o việc đúng hay việc sai vẫn còn mãi trong dòng sống cá»§a những ngưá»i tiếp nháºn nó bằng lúc nầy hay lúc khác; cách nầy hay cách ná». Tất cả sá»± sống quá khứ, hiện tại, vị lai là má»™t vÅ© trụ nhá», tạm tách ra, rồi lại trở vá» vÅ© trụ Äại Nguồn hay Suối Nguồn VÅ© Trụ, nên gia tà i cá»§a má»—i chúng ta chẳng bao giá» mất Ä‘i má»™t mảy.
- Suối Nguồn VÅ© Trụ là gì mà Hoà ng thân đại huynh, cÅ©ng như Thầy thưá»ng nhắc đến váºy? Trong kinh sách nhà Pháºt, có chá»— nà o nói đến cái “suối nguồn†đó không Thầy?
- Có chứ. Nhưng lại được gá»i dưới má»™t tên khác.
- Tên gì váºy, thưa Thầy?
- A Lại Dạ Thức.
- Tên nghe là lạ như chữ Phạn phải không Thầy?
- Äúng. A-lại-da thứctrong Duy Thức Tông cá»§a Pháºt giáo Äại thừa chÃnh là Suối Nguồn VÅ© Trụ. A lại da, tiếng Phạn là Alaya, có nghÄ©a là “tà ngâ€, tức là chứa. Nên còn gá»i là Tạng thứchay Tà ng thức. A-lại-da thức được xem là thức căn bản cá»§a má»i hiện tượng. Thức nà y chứa đựng má»i sá»± tÃch lÅ©y kinh nghiệm Ä‘á»i sống cá»§a má»—i con ngưá»i và nguồn gốc tất cả các hiện tượng tinh thần.Má»i khả năng, mầm mống, bản chất, tháºt tÃnh cá»§a Ä‘á»i sống tâm linh trở vá» và xuất phát từ cái kho chứa năng lượng vô táºn nầy. Nó là dòng suối sau cùng chứa đựng các hạt mầm cá»§a tâm thức. Những hạt mầm nầy, theo sách vở nhà Pháºt, thì gá»i là chá»§ng tá», tức là hạt mầm cá»§a Nghiệp. Khi nhân duyên đầy đủ sẽ hiện thà nh tư tưởng. A lại da thức trong duy thức há»c Pháºt giáo xem như là "sá»± tháºt cuối cùng", nên có khi được gá»i là Chân như.
- Thầy ơi! Thầy nói nghe thì hay nhưng mơ hồ quá. Là m sao ta biết được mình đã tạo phước; mình mắc nợ hay ban ơn cho ai đó trong chuỗi dà i sinh diệt hở Thầy?
Vẫn vá»›i dáng Ä‘iệu vui vui mà đầy suy tưởng, thầy Tiá»u cưá»i cưá»i giải thÃch:
- Má»›i gặp má»™t ngưá»i ta thÃch ngay hay ghét ngay. Có khi gặp má»™t ngưá»i từ đâu táºn chân trá»i góc biển lù lù hiện đến rồi kết tình, kết nghÄ©a sống gần gÅ©i và san sẻ má»™t Ä‘á»i. Có những sá»± giúp đỡ bất ngá» mà ta gá»i là “mayâ€; hay sá»± phá phách là m hại mà ta gá»i là “rá»§iâ€â€¦ Tất cả những sá»± tác động qua lại đó, thưá»ng ngỡ như xa xôi và cách trở, nhưng chỉ là chuyện “trong nhà â€, là sá»± tương tác trong má»™t dòng chung cá»§a Suối Nguồn VÅ© Trụ. Cảm giác ta thương ghét khi gặp má»™t ngưá»i chỉ là tác động đến sau, là kết quả cá»§a “gia tà i†đã ban phát hay lấy Ä‘i; cho hay mắc nợ giữa ta và ngưá»i đó.
- Như váºy thì con thấy mình còn quá nghèo Thầy ạ.
- Sá»± già u nghèo tá»± chúng nó tÃnh toán vá»›i nhau, tá»± nhiên và công bằng như nước chảy vá» chá»— thấp; như nồng độ mặn nhạt, nóng lạnh phải hòa nhau. Cái “thấy†cá»§a thà chá»§ Ba Gấm là má»™t ấn tượng chá»§ quan. Như kẻ nghèo thì sung sướng vá»›i cảm giác già u có khi kiếm được dăm ba đồng. Nhưng ngưá»i già u thì thất vá»ng vá»›i cảm giác nghèo nà n khi có được bạc vạn mà không lên tá»›i bạc triệu.
- Nếu đã có má»™t sá»± tá»± Ä‘iá»u hòa và san sẻ công bằng như thế thì cần là m việc tốt là đủ, cần gì phải Ä‘i tu nữa, phải không Thầy.
- Äi tu là phương tiện. Chiếc thuyá»n chưa phải là sá»± đảm bảo cho việc qua sông, qua biển mà cần phải có phương hướng đúng, tay chèo hay.
- Má»™t ngưá»i Ä‘i tu so vá»›i má»™t ngưá»i thưá»ng sống giữa thế gian, thì ai hÆ¡n ai kém nhau vá» mặt nà o, thưa Thầy?
- Mặt nà o là mặt nà o?
Ba Gấm xác định:
- Như vá» mặt đạo cao đức trá»ng; mặt tiếp xúc vá»›i Ä‘á»i sống tâm linh; mặt giá trị là m ngưá»i; mặt tu hà nh đắc đạo…, chẳng hạn, thì ai hÆ¡n ai kém?
- Không ai hơn mà cũng chẳng ai kém.
- Lạ quá. Sao lại như thế được?
- Vì khi đánh giá hÆ¡n và kém là phải dá»±a và o má»™t tiêu chuẩn hay thước Ä‘o nà o đó có giá trị đúng tuyệt đối. Nhưng chẳng có má»™t giá trị nà o tuyệt đối cả. Ngưá»i Ä‘i tu và kẻ ở Ä‘á»i thưá»ng chỉ khác nhau vá» ná» nếp sinh hoạt, nghÄ©a là khác nhau vá» phương tiện, hình tướng. Dùng phương tiện, hình tướng để gá»™t rá»a vô minh, Ä‘i tìm ánh sáng. Tu là sá»a đổi, là chuyển hóa từ thấp đến cao, từ xấu sang tốt, từ tối tăm sang sáng suốt. Bất luáºn ngưá»i xuất gia hay kẻ tại gia há»… má»™t khắc dừng lại và thá»a mãn vá»›i cái mình Ä‘ang có là đang chìm đắm; ngược lại khi chuyển mình cải hóa là tu.
- Như thế thì vá»›i thiện tâm cầu đạo, xuất gia Ä‘i tu chẳng có lợi gì hÆ¡n là ở nhà sống cuá»™c Ä‘á»i thưá»ng để tá»± mình tu sao Thầy?
- Ngưá»i Ä‘i tu có giá»›i luáºt và hình tướng thưá»ng xuyên nhắc nhở nên biết mình Ä‘ang tu và phải tu. Còn ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng hoà n toà n tá»± do nên thưá»ng quên là mình cần phải chiến đấu vá»›i lòng ham muốn cá»§a mình từng khắc má»™t để vươn lên; lại có khi hẹn rà y, hẹn mai “sẽ tu†và thưá»ng hóa ra quá muá»™n. Giữa cõi vô thưá»ng nầy, ai biết được đôi khi chỉ trong má»™t nhấp nháy mở mắt ra là còn sống mà nhắm mắt lại là đã chết.
- Ngoà i hình tướng và phương tiện hà nh trì, tu sĩ và phà m nhân không có gì khác nhau vỠsự thánh thiện trong nếp sống thể chất và tinh thần hay sao?
- Nói vá» sá»± thánh thiện là nói vá» chân tánh. Äạo Pháºt xác nháºn chân tánh sẵn có trong má»—i chúng sanh. Chân tánh cá»§a má»i loà i chúng sanh Ä‘á»u bình đẳng. Chân tánh bị che lấp bởi ngÅ© trược là 5 lá»›p mà n Ä‘en tối vấy lên là m dÆ¡ bẩn cặn đục kiếp sống. Äó là , kiếp trược (khổ nạn), kiến trược (nhìn sai), phiá»n não trược (tâm trà bị phiá»n loạn vây bá»c), chúng sanh trược (sá»± trái đạo bất chấp cá»§a chúng sanh), mệnh trược (tuổi thá» bị rút ngắn dần). Trên nguyên tắc, ngưá»i xuất gia là kẻ đã dứt khoát bá» lại đằng sau cuá»™c Ä‘á»i phà m nhân đầy phiá»n não để Ä‘i và o con đưá»ng cá»§a thánh nhân, nên sá»± thánh thiện tăng dần, cho đến khi thà nh báºc chà thánh; nghÄ©a là giác ngá»™. Thế nhưng giữa thá»±c tế, vẫn có rất nhiá»u kẻ xuất gia không Ä‘i và o con đưá»ng thánh nhân thênh thang mây trắng mà bước lùi và o con đưá»ng tục lụy, phiá»n não. Do váºy mà “chất thánh†đáng lẽ cần phải có cho Ä‘á»i tu hà nh lại trở nên ngà y cà ng thêm phôi pha. Hà o quang thánh thiện má» dần cho đến khi tà n lụi.
Ba Gấm mở to đôi mắt như dò há»i sâu hÆ¡n:
- Thưa thầy, thầy Ä‘ang nói đến má»™t tình huống quá tổng quát nên chưa được rõ nét. Äã quyết chà xuất gia tu hà nh thì chỉ có má»™t con đưá»ng Ä‘i tá»›i chứ là m sao mà có trưá»ng hợp bước lùi được?
Thầy Tiá»u lắc đầu:
- Bước tiến dá»… thấy nhưng bước lùi khó thấy lắm. Tham, sân, si nói thì dá»…; hầu như ai nói cÅ©ng được nhưng tìm cho ra khuôn mặt tháºt cá»§a nó tháºt không dá»… dà ng. Nó ẩn tà ng và biến tướng dưới muôn nghìn hình thái. Äạo Pháºt xưa nay, bên cạnh những danh tăng và cao tăng đạo cao đức trá»ng, thì cÅ©ng đã có biết bao nhiêu kẻ xuất gia phải đứng lại hay bước lùi vì bị dÃnh chặt và o má»™t vị thầy tổ quá chấp chặt và o nếp cÅ©. Có ngưá»i há»c đạo mà không tu đạo nên suốt Ä‘á»i nói đạo chứ không hà nh đạo. Có vị “tu chùa†vì để há»t tâm lá»±c và thá»i gian và o việc váºn động cho có tiá»n để dá»±ng chùa to tượng lá»›n, tháºt hoà nh tráng bên ngoà i mà quên Ä‘i sá»± khổ luyện cho lý tưởng tu chứng cá»§a chÃnh bản thân mình. Tu là má»™t hà nh trình khổ hạnh. Dá»… dãi là bước lùi. Có bao nhiêu hiện tượng bước lùi là m sao kể hết…
- Như thế, có phải chăng thầy không khuyến khÃch việc Ä‘i chùa để tu há»c?
- Trái lại mới đúng.
- Nếu váºy, có phải việc Ä‘i chùa, cầu nguyện để cầu xin giải thoát là cách tu tốt nhất không?
- Cầu xin ai? Muốn khấm khá thì phải siêng năng là m ăn. Mình mắc nợ thì mình phải trả. Chỉ biết nhắm mắt trông cáºy và o ngưá»i thương hại và tìm ngưá»i tốt bụng đứng ra để rước nợ cho mình tha hồ tiêu xà i thá»a thÃch là mÆ¡ má»™ng viá»…n vông. Äi chùa, cầu nguyện là phương tiện thấy và nghe. Äá»c kinh để thấm hiểu lá»i nhắc nhở cá»§a các báºc hiá»n thánh cho mình chứ tháºt ra chẳng có ai Ä‘ang đợi mình ở tượng, ở đà i, ở chùa, ở tháp, ở táºn đâu đâu chá» khi mình gá»i, mình kêu để đến dắt mình Ä‘i vá» cõi hạnh phúc, giải thoát cả.
- Thế thì tại sao muốn cho thân tâm an lạc lại phải đi chùa Thầy nhỉ?
- Äôi mắt nhìn, cảm giác riêng và tác động cá»§a âm thanh, hương vị là cá»a ngõ Ä‘i và o tâm. Äặt chợ trước cá»a ngõ thì tâm dao động ồn à o, náo nhiệt. Äặt vầng trăng thanh trước ngõ thì tâm vắng lặng, thảnh thÆ¡i. Äặt cảnh chùa, mùi trầm hương và tiếng kinh như lá»i thÆ¡ trước ngõ thì tâm an lạc.
- Có ngưá»i đến chùa thưá»ng xuyên mà tâm vẫn loạn động là tại sao?
- Chỉ vì ngưá»i đó thân thì ở chùa mà tâm thì ở chợ. Chân bước và o chùa mà tâm hướng thiện không mang theo thì dẫu có ở cả Ä‘á»i trong chùa tâm vẫn là tâm loạn.
Ba Gấm lặng lẽ nhìn thầy Tiá»u. Vị tu sÄ© nầy tháºt kỳ lạ. Ông nói chuyện đạo mà chẳng bao giá» thuyết phục ngưá»i nghe Ä‘i và o thế giá»›i thần bà hay mầu nhiệm cá»§a tôn giáo. Ông nói chuyện Ä‘i tu cÅ©ng thản nhiên và rạch ròi như chuyện đốn cá»§i, là m ăn. ChÃnh vì đã được Ä‘á»c quá nhiá»u sách vở tôn giáo, nên Ba Gấm có cảm tưởng như thầy Tiá»u vừa là má»™t tu sÄ© đơn giản chẳng có gì đáng há»c há»i; vừa là má»™t ngá»n núi Linh SÆ¡n, có má»™t suối nguồn tâm linh phong phú, ẩn dấu phÃa bên kia sưá»n núi mà ánh nắng mặt trá»i không bao giá» chiếu tá»›i.
Ba Gấm cà ng há»i tá»›i:
- Thưa thầy, nếu tá»± mình tìm đưá»ng giải thoát cho mình thì những ngưá»i theo đạo Pháºt niệm danh hiệu Pháºt, cầu xin chư bồ tát và long thần há»™ pháp cứu khổ, cứu nạn thì có Ãch gì đâu?
- Kêu cứu để được vá»›t lên khi sắp bị chết Ä‘uối, chứ không phải kêu cứu để nhá» ngưá»i táºp bÆ¡i. Muốn biết bÆ¡i cho khá»i bị chết Ä‘uối thì tá»± mình phải táºp bÆ¡i trước đã. Tôn Ngá»™ Không theo phò Tam Tạng để cứu nguy chứ không phải để thỉnh kinh thay cho vị ÄÆ°á»ng Tăng đó.
- Nói váºy thì Thầy có tin hay không tin lá»i cầu nguyện?
Không do dá»±, thầy Tiá»u đáp ngay:
- Tin lắm chứ.
- Như váºy là Thầy cÅ©ng phải dá»±a và o má»™t nhân váºt khác rồi.
- Nói đúng hÆ¡n là dá»±a và o sức mạnh chứ không dá»±a và o nhân váºt.
- Äức Quán Thế Âm là má»™t nhân váºt hay má»™t sức mạnh?
- Cả hai, thà chủ Ba Gấm ạ.
- Thầy trả lá»i khó hiểu quá, thưa Thầy.
- Có má»™t sức mạnh vô hình cá»§a trá»i đất, vÅ© trụ. Ta có thể gá»i đó là “Năng Lá»±c VÅ© Trụ†hay gá»i gì tùy thÃch. Năng lá»±c đó ẩn chứa trong Suối Nguồn VÅ© Trụ. Con ngưá»i sinh ra là đã có khuynh hướng nối kết vá»›i Suối Nguồn VÅ© Trụ đó rồi. Cầu nguyện là gởi năng lá»±c nhá» bé và yếu á»›t cá»§a cá nhân mình và o năng lá»±c suối nguồn vÅ© trụ to lá»›n vô biên đó. Khi nguy biến, dốc tâm nguyện cầu là mở rá»™ng cá»a để lấy lại năng lá»±c đó. Sá»± thà nh tâm cầu nguyện cÅ©ng và như hình thức “giải mã†để năng lá»±c vÅ© trụ bắt gặp cá»a ngõ cá»§a cá nhân mà hút và o và biến tướng dưới vô số hình thức. Quán Thế Âm là Nghe Tiếng Trần Gian. Äó là trạm chuyển tiếp năng lá»±c vÅ© trụ và o nhu cầu cá»§a hoà n cảnh con ngưá»i trần gian má»™t cách kịp thá»i và chÃnh xác nhất. Äức Quán Thế Âm là má»™t vị đại Bồ Tát, nhưng đồng thá»i cÅ©ng là má»™t Năng Lá»±c Siêu Nhiên Tuyệt Äối nên không bao giá» suy suyển, vắng mặt hay thiếu hụt bất cứ lúc nà o và bất cứ ở đâu có nhu cầu trong vÅ© trụ, cà n khôn nầy. Có thể cùng lúc biến thà nh vô số nhân váºt khác nhau tùy theo nhu cầu cá»§a hoà n cảnh: Thiên Thá»§ Thiên Nhãn Vô Ngại Äại Bi. Äạo Pháºt có đức Quán Thế Âm. Äạo Chúa có đức Mẹ. Dân gian Việt Nam có ông Trá»i, ông Bụt và má»i dân tá»™c, má»i tôn giáo xưa nay và bất cứ nÆ¡i đâu, Ä‘á»u có má»™t đấng cứu khổ tương tá»± như ngà i Quán Thế Âm. Ngưá»i tiến hóa có má»™t hình ảnh thánh linh để cầu. Ngưá»i cổ sÆ¡ cầu đá, cầu cây, cầu mưa, cầu gió… Ä‘á»u là má»™t hình thức giống nhau để tiếp cáºn vá»›i năng lá»±c thưá»ng hằng trong Suối Nguồn VÅ© Trụ đó.
- Tháºt là thú vị khi nghe Thầy giải thÃch má»™t hình thức tâm linh, tôn giáo bằng lá»i lẽ “như tháºt†mà chỉ có những đầu óc quen lối lý luáºn Tây dương má»›i thưá»ng nói đến. Nếu váºy, thì Ä‘iá»u Thầy nghÄ© có trái vá»›i ná»™i dung kinh sách cá»§a nhà Pháºt mà Thầy Ä‘ang theo không ạ?
- Nếu ai cho trái thì đó là vì há» nghÄ© trái. Äức Pháºt đã nói rằng vạn pháp Ä‘á»u là Pháºt Pháp. Cách suy nghÄ© dẫu có trái vá»›i kinh Ä‘iển cÅ©ng là Pháºt Pháp nhìn theo má»™t lăng kÃnh khác. Cái đúng chẳng qua là má»™t cách nhìn khác cá»§a cái sai mà thôi.
Ba Gấm vừa cưá»i vui, vừa ôm đầu nói lá»›n:
- Ôi! Thầy Æ¡i. Nếu lỡ con và o chùa mà nhìn sai tượng Pháºt vá»›i má»™t vị há»™ pháp thần thông nà o đó thì chắc là sẽ bị các thầy trụ trì cho ăn đòn liá»n…
Khoác tay như để trấn an Ba Gấm, thầy Tiá»u nói bằng giá»ng phóng khoáng, thân máºt:
- Thà chá»§ Ba Gấm chá»› lo. ChÃnh đức Pháºt đã liệu trước Ä‘iá»u nầy nên ngà i dặn dò:
"Nhược dĩ sắc kiến ngã, dĩ âm thanh cầu ngã. Thị nhân hà nh tà đạo, bất năng kiến Như Lai".
Ba Gấm vui theo niá»m vui cá»§a cả nhóm và dịch ngay ra bằng thÆ¡:
- Ai đem sắc tuớng nhìn ta,
Lấy âm thanh bảo Pháºt Äà là đây.
Theo tà đạo chÃnh ngưá»i nầy,
Là m sao thấy được bóng thầy Như Lai.
Có tiếng cưá»i vui tán thưởng và tiếng vá»— tay bôm bốp. Dưới ánh trăng khuya vằng vặc, cả nhóm Vưá»n Thuốc ngồi quanh thầy Tiá»u và Trà Hải, theo dõi câu chuyện giữa thầy Tiá»u và Ba Gấm trong im lặng. Cùng trong ná»—i nhá»› Phạm Xảo, những ngưá»i cùng nhóm Trà Hải có tấm lòng vá»›i Ä‘á»i, vá»›i đạo, vá»›i bạn, vá»›i mình còn bắt gặp niá»m vui chung vá» má»™t lối suy nghÄ© không rá»i nếp cÅ© xa xưa; nhưng cÅ©ng đầy suy tư và khai phá và o những chân trá»i sáng tạo riêng mình.
Thiện Giả xÃch gần lại thầy Tiá»u, lên tiếng:
- Thưa Thầy, có phải vì không xem trá»ng việc xuất gia tu hà nh, trì trai, giữ giá»›i nên má»›i có hiện tượng “đồ tể quăng dao thà nh Pháºt†không ạ?
Thầy Tiá»u không trả lá»i mà há»i lại Thiện Giả:
- Quý hữu có tin như váºy không?
- Dạ không, tin là m sao được mà tin. Thà nh Pháºt là má»™t đại sá»±, đâu có dá»… dà ng như thế được.
- Sao là dễ, sao là khó?
- Äức Pháºt ThÃch Ca đã tu vô lượng kiếp má»›i đạt được kiếp sau cùng là m thân thái tá». Sau đó xuất gia, đại ngá»™ thà nh Pháºt.
- Thì ngưá»i đồ tể kia cÅ©ng đã tu vô lượng kiếp và kiếp sau cùng phải qua nghiệp đồ tể. Thái tá» Tất Äạt Äa là thái tỠđông cung bá» ngôi Ä‘i tu và đi đến giác ngá»™ thà nh Pháºt; ngưá»i đồ tể quăng dao để tu theo cách cá»§a mình và cÅ©ng giác ngá»™ thà nh Pháºt thì có gì khác nhau đâu. Là m vua hay là m đồ tể cÅ©ng chỉ là cái nghiệp nhân sinh mà thôi. Bá» ngôi hay bá» dao đồ tể để giải nghiệp và hà nh đạo, tuy hình thức khác nhau nhưng ý hướng thâm sâu cÅ©ng chỉ là má»™t.
Thiện Giả nhìn Ba Gấm mỉm cưá»i, nói giá»…u:
- Tỷ tỷ Ba Gấm với tóc mây, má hồng, xiêm áo đẹp đẽ thế kia mà cũng có thể là đang tu sao?
Thầy Tiá»u nghiêm nét mặt, gáºt đầu:
- Bất kỳ ai đang là m việc tốt là đang tu.
Trăng sáng mênh mông. Trong xóm đêm lại nổi lên tiếng mõ cầm canh đổi phiên. Nhóm vưá»n thuốc vẫn chưa ai muốn chia tay vá» ngá»§. Thiện Giả nói vá»›i thầy Tiá»u:
- Äã qua ngà y thứ 49, Phạm huynh hết là m thân “trung ấm†quanh quẩn vá»›i chúng ta rồi. Phạm huynh vừa bước và o má»™t kiếp khác. Thưa thầy, vá»›i cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tướng quân Phạm Xảo, kẻ thưá»ng là m việc tốt cho Ä‘á»i như thế, thì sẽ được vỠđâu trong 6 nẽo luân hồi?
Thầy Tiá»u lắc đầu, trả lá»i:
- Nghiệp lực đưa Phạm hương linh vỠđâu thì vỠđó, là m sao biết được.
- Nghiệp lực là gì?
- Là tổng kết má»i việc là m cá»§a má»™t ngưá»i từ vô số kiếp. Gồm cả việc thiện, việc ác, tốt, xấu, hay, dở, sáng, tối, cao, thấp, công, tư… không má»™t mảy may khuất lấp. Tất cả má»i việc là m lá»›n nhá», tá»± chúng tác động qua lại chi li và chÃnh xác như phép tÃnh toán cá»™ng, trừ, nhân, chia để đưa ra kết quả sau cùng không sai má»™t ly, không Ä‘i má»™t mảy. Äạo Pháºt gá»i đó là nghiệp lá»±c, đạo Chúa xem đó là sá»± phán xét cuối cùng cá»§a Thượng Äế và dân gian cho đó là lưới Trá»i, không ai thoát khá»i.
- Như thế thì con ngưá»i cÅ©ng chỉ là má»™t tên nô lệ buông tay, bất lá»±c để cho nghiệp dẫn Ä‘i đâu thì Ä‘i hay sao, thưa Thầy?
- Nghiệp do mình tạo chứ có ai khiêng nghiệp đến để trên vai mình bắt gánh đâu.
- Nếu thế thì con ngưá»i có thể chuyển nghiệp được hay không?
- Nghiệp do thân, miệng, ý phát sinh ra. Muốn chuyển nghiệp thì phải biết là m chá»§ hà nh động, lá»i nói và ý nghÄ©.
- Bằng cách nà o váºy, thưa Thầy?
- Hà nh động lương thiện và ngay thẳng; nói lá»i chân thà nh và nhân ái; nghÄ© Ä‘iá»u chÃnh đáng và hướng thượng ấy là đang tá»± mình giải nghiệp, chuyển nghiệp ác sang nghiệp là nh.
- Cuộc chuyển nghiệp đó bao giỠmới xong?
- Không bao giỠngừng nghỉ. Cứ tiếp tục duyên nghiệp trùng trùng cho đến khi dứt nghiệp.
- Là m sao dứt nghiệp?
- Äừng tạo nghiệp.
- Nhưng sống là tạo nghiệp mà .
- CÅ©ng có nhiá»u lối sống. Sống buông thả cho lòng ham muốn là m chá»§ thì nghiệp chướng chồng chất. Sống Ä‘á»i trong sạch trong chánh niệm thì nghiệp chướng sẽ lui dần. Sống trong giác ngá»™ thì nghiệp chướng sẽ được dứt sạch.
- Váºy, sống Ä‘á»i tu hà nh như Thầy thì nghiệp có còn tạo ra cho Thầy nữa không?
Ngá»a cả hai bà n tay vá»›i nụ cưá»i mở rá»™ng, thầy Tiá»u há»i lại như nói đùa:
- Nà y Thiện Giả, quý hữu có thấy tôi là m đúng như lá»›p áo cà sa tôi Ä‘ang mặc, suy nghÄ© trÆ¡n tru như chiếc đầu tròn và nói năng thÃch hợp như kẻ tu hà nh không?
- Dạ thưa thầy, hoà n toà n thÃch hợp.
Tá» vẻ tán đồng, thầy Tiá»u trả lá»i:
- Nếu như thế thì nghiệp chướng trên tôi đang nhẹ dần.
- Và khi nà o thì hết nghiệp?
- Là m sao tôi biết được những nghiệp chướng do chÃnh mình gây ra trong bao nhiêu Ä‘á»i kiếp trước.
- Thì tu hà nh là hết nghiệp. Khi chết sẽ lên ngay chốn Niết Bà n.
- Không đơn giản thế đâu quý hữu Æ¡i! Như ngà i Mục Kiá»n Liên là đại đệ tá» cá»§a đức Pháºt có thần thông báºc nhất, thế mà vẫn bị bá»n cướp hung hãn tầm thưá»ng đâm chém giết chết.
Thiện Giả kêu lên:
- Ôi! Äau quá! Tại sao lại có thể như thế được? Tu hà nh má»™t Ä‘á»i đạo cao, đức trá»ng thế kia mà vẫn bị Ä‘á»a sao thầy?
- Nói “bị Ä‘á»a†cÅ©ng đúng mà không đúng. Ngà i Mục Kiá»n Liên phải trả cho cái nghiệp báo vì sợ vợ mà bỠđói cha mẹ giữa rừng sâu từ trong má»™t kiếp trước xa xưa.
- Nhưng ngà i là báºc tu hà nh đắc đạo lại không chuyển nghiệp hết sao?
- Không mà có; có mà không. Nghiệp là món nợ chung thân, không thừa trừ ai cả. Tu hà nh nghiêm cẩn hay sống Ä‘á»i đức hạnh có thể giải hết nghiệp trong Ä‘á»i nầy. Nhưng có những nghiệp quá nặng còn Ä‘eo đẳng chưa dứt sạch thì ngưá»i mang nghiệp phải trả cho hết sạch, Ãt nhất cÅ©ng trả lần cuối trước khi hoà n toà n Ä‘oạn nghiệp.
Thiện Giả thắc mắc:
- Thế sao ngà i Mục Kiá»n Liên trong chuyện kể nhà Pháºt có thể nhìn thấy được hóa thân bà mẹ độc ác cá»§a mình Ä‘ang ở địa ngục A Tỳ sau khi bà ấy chết mà lại không thấy được lÅ© cướp vây quanh?
- Äứng ở đỉnh núi cao thì nhìn thấy hết cảnh đồng bằng phÃa dưới nên cÅ©ng thấy được căn nhà riêng nhá» bé cá»§a mình Ä‘ang ở đâu. Chúng ta không biết, không thấy Phạm huynh ở đâu vì chỉ có đôi mắt trần. Muốn thấy thiên thâu phải có huệ nhãn. Huệ nhãn là con mắt tháºt, mắt trần cá»§a tuệ giác. Khi bị ác nghiệp bao vây thì tầm nhìn cÅ©ng bị bao vây bởi mây má» cá»§a cảnh trần khi tạo nghiệp. Sá»± bao vây cá»§a nghiệp báo có khi thoáng qua rồi Ä‘oạn diệt như trưá»ng hợp ngà i Mục Kiá»n Liên; có khi kéo dà i má»™t Ä‘á»i như kẻ mù lòa, câm Ä‘iếc từ khi lá»t lòng mẹ; có khi kéo dà i Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp như hà ng ngạ quá»· súc sanh… cho đến khi trả hết nghiệp.
- Là m sao để có huệ nhãn?
- Tu!
- Thì thầy cũng đang tu đó mà .
Nói như để chế nhạo chÃnh mình, thầy Tiá»u trả lá»i Thiện Giả:
- Có lẽ cũng cần phải tu và i ba tiểu kiếp mới mong có huệ nhãn.
- Thế Thầy tu đã được bao lâu rồi ạ?
- Chừng năm chục năm.
- Một tiểu kiếp dà i bao nhiêu năm?
- Mưá»i sáu triệu năm.
- Äại kiếp thì dà i bao lâu.
- Có khi là 20 có khi là 1000 tiểu kiếp.
Bà y tá» má»™t sá»± thất vá»ng não ná» vá» cái khung thá»i gian mà thầy Tiá»u vừa nói, Thiện Giả chỉ còn biết kêu lên:
- Chao ơi!
- Sao váºy?
- Chỉ cần nghe cũng đủ ngộp thở mất rồi!
- Vì kiếp ngưá»i cho dẫu 100 năm thì vẫn chưa bằng ná»a hạt cát trong sa mạc thá»i gian bao la vô cùng táºn phải không?
- Dạ, quả đúng như thế Thầy ạ.
- Tại sao quý hữu lại không tá»± thắp sáng lên má»™t niá»m tin rằng, trong kiếp nầy quý hữu chỉ cần tu thêm má»™t khắc nữa thôi là đủ và i tiểu kiếp mà quý hữu đã tu trong muôn và n kiếp trước?
- á»’, dạ. Hay lắm, hay lắm. Tại sao ta lại không có quyá»n nghÄ© vá» ta má»™t cách tÃch cá»±c như thế đã chứ. Ôi, mẹ Æ¡i! Hạnh phúc quá. Nếu con đã từng tu 32 triệu năm, đã trải qua và i tiểu kiếp là m việc tốt. Vá»›i từng ấy thá»i gian, con đủ tá»± hà o vươn lên như bất cứ ai. Con cÅ©ng Ä‘ang có chân tâm, có Pháºt tánh trong con như các sư ông, sư bác, sư huynh, sư đệ trên chùa, như má»i ngưá»i sống Ä‘á»i lương thiện Ä‘ang là m việc tốt quanh đây. Con cÅ©ng sẽ có huệ nhãn, có thần thông để biết tôn huynh Phạm Xảo, biết má»i ngưá»i và biết con Ä‘ang ở đâu.
Thầy Tiá»u, Trà Hải, Ba Gấm, Tâm An Ä‘á»u cưá»i chan hòa vá»›i niá»m vui vô tư gần như trẻ thÆ¡ cá»§a Thiện Giả. Lòng tri ân Æ¡n cứu tá» cá»§a Thiện Giả đối vá»›i Phạm Xảo tháºt sâu bá»n. Không hẹn mà gặp, trà tưởng cá»§a má»i ngưá»i trong nhóm Ä‘á»u hướng vá» Phạm Xảo.
Từ ngà y vá» lại vá»›i nhóm vưá»n thuốc, Tâm An trở nên dá»… dãi, nhu hòa và Ãt nói. Mắt nhìn phân biệt sắc sảo và lá»i nói đầy thuyết phục cà ng có lợi cho việc là m ăn buôn bán chừng nà o thì lại cà ng bất lợi cho việc tu dưỡng định tâm chừng đó. Khi dáng vẻ Ä‘á»i sống trụ lên đôi mắt; ý nghÄ©a giao tình gắn chặt và o lá»i nói thì chân dung cuá»™c sống chỉ còn là lá»›p sÆ¡n mà u tô trét bên ngoà i. Ngà y trước, Tâm An đã nhìn Trà Hải và thầy Tiá»u như nhìn những cây cổ má»™c trong khu vưá»n thiá»n kiểng. Dáng trang đà i kỳ tú mà vô hồn. Tâm An hôm nay lắng xuống bá» sâu. Cảm nháºn sâu xa nhiá»u hÆ¡n là nhìn nói vá»™i và ng.
Tâm An há»i trống không, chẳng biết câu há»i hướng vá» thầy Tiá»u hay là vá» ai trong nhóm:
- Hiá»n huynh Phạm Xảo không phải là thầy tu, cÅ©ng chẳng phải là cư sÄ© Pháºt tá», tại sao lại Ä‘i tìm cái chết ngay trên những dòng kinh Bát Nhã váºy kìa?
Im lặng hồi lâu không ai lên tiếng. Thầy Tiá»u tá»± nói lên ý nghÄ© cá»§a mình:
- Vì khi còn sống, Phạm hữu đã sống Ä‘á»i Bát Nhã.
Ba Gấm há»i thầy Ti