Chương 28
Tu Giữa Bụi Trần
Xoà i vá»!
Tiếng vá»ng ghê gá»›m có sức mạnh là m ngưá»i ta run lên vì lo sợ. Không ai hiểu “xoà i†là tên cá»§a vị hung thần, ác thần nà o đó hay là mùa xoà i chÃn. Nhưng “xoà i vá»â€ đối vá»›i ngưá»i dân quê má»™t thá»i đồng nghÄ©a vá»›i cÆ¡n dịch há»a Ä‘ang từ đâu giáng xuống trong cÆ¡n nóng bức cá»§a mùa Hạ.
Hiện tượng cá»§a “xoà i vá»â€ năm nay là chuá»™t. Chuá»™t sinh sôi nẩy nở thà nh đà n, thà nh lÅ© kéo Ä‘i rúc rỉa khắp má»i hang cùng ngõ hẻm. Ngưá»i ta sợ uy danh cá»§a chuá»™t đến độ phải kiêng cỠđể khá»i phạm húy bằng cách gá»i chuá»™t là “ông Thiênâ€!
Khi “ông Thiên†đã kéo nhau ăn sạch mùa mà ng cây trái thì Ä‘ua nhau chết và đua nhau sinh. Chuá»™t sinh ra nhiá»u đến độ nhiá»u ngưá»i cho rằng, ba ngà y mà chưa tắm gá»™i kịp thì sá» lên trên đầu cÅ©ng có tổ chuá»™t. Ngưá»i và chuá»™t Ä‘á»u thi nhau chết. Xác chuá»™t chết cà ng rãi đầy là ng xóm thì số ngưá»i chết cÅ©ng gia tăng theo khắp xóm dưới là ng trên. Chuá»™t chết không biết vì đâu. Còn ngưá»i thì hiện tượng rẩy chết rất giống nhau. Äang mạnh khá»e, bá»—ng cảm thấy á»›n lạnh, khát nước, rồi sốt nóng quằn quại, ruá»™t gan nóng sôi và đau rát như có ai xẻ ra từng mảnh. CÆ¡n lạnh áºp đến là m ngưá»i co rúm, máu trà o ra rồi chết. Sá»± lây lan cà ng vá» sau cà ng nhanh. Ná»—i sợ hãi kinh hoà ng cà ng ngà y cà ng dồn dáºp.
Từ miệng cụ già đến em bé, ngưá»i ta nghe chuyá»n tai nhau những tiếng lạ lùng, nhưng có má»™t tác động chết chóc ghê gá»›m: “Dịch tá»…. Dịch hạch!â€
Là ng mạc, thôn xóm như Ä‘ang sống giữa sá»± Ä‘e doạ và tà n phá cá»§a má»™t cÆ¡n đại loạn. Ban ngà y mà nhà nà o cÅ©ng đóng cá»a im ỉm. Ngưá»i trong nhà dùng vôi, lá trầu, các loại lá cây có mùi hăng hắc, giã nhuyá»…n bôi lên mặt, lên ngưá»i… để cho ma quá»· gá»›m ghiếc khá»i nhòm ngó.
Nhóm Vưá»n Thuốc Thái Ấp cá»§a Trà Hải trở thà nh má»™t chá»— dá»±a tốt nhất cho quần chúng trong cÆ¡n khá»§ng hoảng “xoà i vá»â€ nầy. Tuy thuốc cá»§a vưá»n Dược thảo Thái ấp không trá»±c tiếp đương đầu nổi vá»›i nạn dịch chuá»™t Ä‘ang lan trà n, nhưng đã góp phần năng ná»— và o việc cứu chữa bệnh nhân. Dinh ông Hoà ng nhanh chóng trở thà nh má»™t bệnh viện cấp cứu và Thái ấp trở thà nh nÆ¡i “trốn dịch†được má»i ngưá»i đồn đãi nhau như là khá an toà n.
Từng Ä‘oà n ngưá»i lÅ© lượt dắt dÃu, bồng bế nhau tá»›i Dinh Ông Hoà ng trốn nạn. Khi cả dinh thá»± và cánh đồi không còn chá»— chen chân, ngưá»i ta cắm dùi ngay trên những cánh đồng trồng thuốc.
Trà Hải nhớ lại có lần bệnh dịch hạch lan trà n ở
Paris
khi ông và hoà ng tá» Cảnh Ä‘ang có mặt. Nguyên tắc y khoa chữa trị thá»i đó là giữ vệ sinh, diệt chuá»™t và uống thuốc Tây phòng ngừa và chống bệnh. Nhóm Trà Hải vừa chữa bệnh, vừa Ä‘i nhiá»u nÆ¡i giảng giải phép vệ sinh và diệt chuá»™t. Nhưng việc giữ vệ sinh “chống vi trùng†dịch hạch là điá»u quá xa xôi và má»›i lạ mà quần chúng chưa hiểu nổi để chấp nháºn và thá»±c hà nh. Diệt chuá»™t là điá»u mà rất Ãt ngưá»i dám là m vì tâm lý vẫn còn nÆ¡m ná»›p lo sợ… ông Thiên!
Xác chuá»™t không có ngưá»i hốt, xác ngưá»i không có đất chôn cà ng là m cho tình cảnh trở nên trầm trá»ng hÆ¡n. Ngay Äại Ná»™i cÅ©ng phải khóa chặt cá»a thà nh, không ai được phép ra và o vì sợ dịch “xoà i vá»â€ và o thăm cung cấm!
Vắng bóng Phạm Xảo, má»—i chiá»u vá» khi nhóm Trà Hải quây quần quanh chiếu cÆ¡m đạm bạc, không khà trầm lại và buồn hÆ¡n. Cái lý vô thưá»ng không còn nằm trong lý luáºn mà đã xông và o cá»a chÃnh kéo Phạm Xảo ra Ä‘i. Äêm đêm, Trà Hải trăn trở nhiá»u hÆ¡n và lâu hÆ¡n. Sống như má»™t hiện sinh thiên nhiên thì dá»…, nhưng tìm má»™t ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c cho cuá»™c sống tháºt khó. Sau cái chết phảng phất mà u huyá»n thoại cá»§a Phạm Xảo, Trà Hải vẫn thưá»ng tá»± há»i, má»™t Ä‘á»i cá»§a Phạm Xảo có ý nghÄ©a gì và má»™t Ä‘á»i cá»§a chÃnh Trà Hải mang ý nghÄ©a gì? Trà Hải đã từng cưá»i chế nhạo thầm nhóm ông hoà ng bà chúa Phá»§ Äệ thưá»ng há»p nhau tiệc tùng ca xướng và tá»± đặt cho nhóm cái tên vừa buồn cưá»i, vừa buồn bã là “Há»™i ăn chÆ¡i chá» chếtâ€! Nhưng nếu không phải là như thế thì đâu là hướng Ä‘i cho hết cuối Ä‘á»i? Cuá»™c Ä‘á»i trở thà nh quá ngắn khi có nhiá»u việc đáng là m mà chưa đủ thá»i gian là m hết. Nhưng Ä‘á»i sẽ dà i lê thê khi má»—i ngà y mặt trá»i lên cùng vá»›i câu há»i: “Biết là m gì cho hết phần Ä‘á»i còn lại?!â€
Sau những ngà y dà i là m việc mệt nhoà i trong hoạt động Vưá»n Thuốc, nhóm Trà Hải vẫn thưá»ng dà nh những sá»›m, những chiá»u và những đêm ngắm trăng uống trà đà m đạo. Câu chuyện thưá»ng vẫn hướng vỠý nghÄ©a cá»§a Ä‘á»i sống. Thầy Tiá»u luôn bị gán ép là m diá»…n giả kết luáºn sau cùng. à thầy bao giá» cÅ©ng giống nhau. Theo thầy thì vạn váºt Ä‘á»u nằm trong quy luáºt “thà nh, trụ, hoại, diệtâ€. Nhưng đừng chá» cho má»™t thứ tá»± như váºy tuần tá»± diá»…n ra mà phải thấy được rằng, trong sinh đã có diệt nên trong thà nh đã có trụ, trong trụ đã có hoại và trong hoại đã có diệt. Bởi váºy, ngưá»i hay váºt má»›i sinh ra là đang già từng khoảnh khắc, Ä‘ang rã dần, Ä‘ang cÅ© bệnh trong từng chá»›p mắt Ä‘i qua và đang nhÃch dần đến cái chết. à nghÄ©a cá»§a Ä‘á»i sống không nằm ở tương lai mà ở ngay trong lúc Ä‘ang diá»…n ra. Phần đông quên hiện tại và dà nh quá nhiá»u thá»i gian cho việc đã qua và việc chưa tá»›i. Äừng báºn tâm tra há»i ý nghÄ©a việc là m cá»§a anh là gì vì đó vẫn là điá»u xa xôi mà phải há»i là anh có biết anh Ä‘ang là m gì không?
Má»™t ngưá»i khá»e mạnh và xinh đẹp có ai tá»± thức tỉnh mình để trả lá»i là : “Tôi Ä‘ang chết…†không? Thế nhưng đấy là câu trả lá»i trên cá»a miệng cá»§a thầy Tiá»u. Có lẽ nhá» váºy nên dưá»ng như trong thầy Tiá»u không có má»™t chá»— nà o để chứa những tác động cá»§a ngà y qua và ham muốn cá»§a ngà y mai. Thầy hồn nhiên và vui đùa như má»™t đức trẻ thÆ¡ thú vị vá»›i đồ chÆ¡i trước mắt.
Trước sá»± đòi há»i cấp bách cá»§a hoà n cảnh, nhóm Vưá»n Thuốc không còn dừng lại ở giá»›i hạn hốt thuốc và cấp thuốc nữa mà má»i ngưá»i trong nhóm phải chuyển tải từng bao lá thuốc và o lò nấu để sắc lấy nước cho hà ng nghìn ngưá»i bệnh Ä‘ang nằm la liệt khắp các ngõ ngách trong Thái Ấp. Sức ngưá»i thì giá»›i hạn mà sá»± đòi há»i cấp cứu thì má»—i lúc cà ng tăng. Cảm giác cÅ©ng đà nh, buông tay bắt đầu xâm lấn từng ngưá»i trong nhóm. Tâm An, Thiện Giả, Ba Gấm giữ vững tinh thần nhưng thể chất trên đà sa sút thấy rõ. Chỉ còn thầy Tiá»u và Trà Hải vẫn chạy ngược, chạy xuôi có vẻ như chưa đến hồi nao núng. Thầy Tiá»u vẫn còn ngồi thiá»n định từng đêm sau má»—i ngà y là m việc cáºt lá»±c.
Cho đến má»™t buổi sáng thầy Tiá»u vắng mặt trong giá» uống trà , ăn cháo Ä‘iểm tâm. Bốn ngưá»i còn lại dáo dác tìm quanh và thấy thầy Tiá»u đã lặng lẽ bá» Ä‘i đâu từ trong đêm. Vì công việc bắt buá»™c, chỉ có má»™t mình Trà Hải là được á»§y nhiệm tạm nghỉ tay Ä‘i tìm thầy Tiá»u.
Trà Hải tìm quanh gần ná»a ngà y mà vẫn không thấy dấu vết cá»§a thầy Tiá»u nÆ¡i đâu. CÆ¡n gió Nồm từ phÃa sông thổi vá» mát rượi và mầu nắng và ng đã phai trong buổi xế chiá»u gần cuối Thu như vô hình kéo chân Trà Hải men theo lối cÅ© và o khu rừng đốt than trong buổi đầu gặp gỡ thầy Tiá»u.
Chiá»u tÃm vá» trên núi xanh. Không có dãi khói nà o bay lên chứng tá» có ngưá»i ở đó. Trà Hải vẫn bước Ä‘i vá»›i tâm trạng kiên nhẫn kiếm tìm.
Khi đến gần phiến đá có hầm than ngà y cÅ©, Trà Hải đã thấy bóng thầy Tiá»u ngồi xếp bà n lặng lẽ ở đó. Nhìn dáng thầy ngồi đĩnh đạc như má»™t bức tượng đá, Trà Hải không biết là thầy Ä‘ang đạt đến má»™t trạng thái nà o vì đã có nhiá»u lần, ngưá»i ta tìm thấy thầy ngồi yên lặng như thế ngà y nầy qua ngà y khác mà không có dấu hiệu cá»§a hÆ¡i thở. Sau đó, thầy gỉải thÃch là trong trạng thái định tâm sâu lắng nhất, nếu hà nh giả đã đạt đến má»™t mức nháºp định cao sâu nà o đó thì có thể Ä‘i và o trạng thái bế hÆ¡i thở, là m ngưng lại nhịp Ä‘áºp cá»§a tim mà vẫn không cắt đứt dòng sống.
Quan niệm vá» dòng sống và sá»± sống cá»§a thầy Tiá»u mang má»™t ná»™i dung khác hẳn vá»›i khái niệm Ä‘á»i thưá»ng. Dòng sống, theo thầy Tiá»u, là má»™t tiến trình tiếp nối miên viá»…n trong dòng “Suối Nguồn VÅ© Trụâ€. Nguồn Sống ấy là suối nguồn không có sinh ra, không có há»§y diệt, không có thá»i gian, không có không gian, không bá», không bến, không có bên nầy hay bên kia. Tất cả là má»™t chuá»—i biến động không hình, không ảnh xảy ra liên tục trong từng nhấp nháy cá»§a má»™t đơn vị thá»i gian nhá» nhất mà con ngưá»i hay tri thức cá»§a con ngưá»i có thể nghÄ© tá»›i được. Chữ nhà Pháºt gá»i đơn vị thá»i gian đó là “sát naâ€. Má»—i sát na nhanh đến mức chỉ có khái niệm, đặt tên được mà không thể Ä‘o lưá»ng được. Vì má»™t chá»›p mắt từ khi mà mắt mở ra và nhắm lại là đã trải qua muôn vạn ức sát na. Nhanh đến thế nhưng chẳng bao giá» ngưng lại. Có thể trước và sau má»™t sát na, con ngưá»i và muôn váºt đã thay đổi từ sống sang chết, từ còn sang mất, từ có tá»›i không… nên không có sá»± váºt nà o trên Ä‘á»i nầy là thưá»ng tại, là hằng thưá»ng cả. Tất cả Ä‘á»u vô thưá»ng.
Sá»± sống thá»±c sá»± là má»™t cuá»™c “tổng phản công†cá»§a con ngưá»i và muôn váºt chống lại cái chết. Äấy là sá»± cố gắng thưá»ng trá»±c, quy tụ hết thảy những khả năng váºt lý, sinh lý, tâm lý, luáºn lý, tÃn lý… để chống lại sá»± thay đổi vì thay đổi là tiá»n Ä‘á», là cách nói khác cá»§a há»§y diệt. Trong Suối Nguồn VÅ© Trụ đó, há»… có hiện tượng sinh thì phải có hiện tượng diệt và có diệt là có sinh. Sá»± sống như nguồn sáng và bóng tối. Nguồn sáng không thấy ở đâu cả nhưng đâu cÅ©ng có. Nó ở khắp nÆ¡i. Há»… đến mặt trá»i thì thà nh tia nắng, đến mặt trăng thì thà nh ánh trăng, qua các vì sao thì thà nh ánh sao, giữa cÆ¡n giông bão thì thà nh sấm sét, và o bếp thì thà nh lữa bếp, và o giống côn trùng bắt sáng thì thà nh con Ä‘om đóm. Nó ẩn tà ng đâu đó, nhưng lại tức khắc hiện ra – xẹt lữa – khi hai khoáng váºt chạm nhau. Nó và o thân xác vạn váºt thì thà nh dương tÃnh, tạo hÆ¡i ấm để bình hà nh vá»›i hÆ¡i lạnh. Nguồn sáng quay mòng mòng. Nguồn sáng không có nguồn mà tá»± nó là sáng. Không ai loại trừ, thay đổi hay chôn giữ cất dấu nó được mà tá»± nó là nó. Äi cÅ©ng là đến mà tắt cÅ©ng là đá», mất cÅ©ng là còn. Tất cả vô số lượng hình thái chỉ là sá»± chuyển hóa, biến tướng tùy theo đối tượng sinh hay diệt mà nó bị hút và o, bị đẩy ra liên tu bất táºn. Chữ nhà Pháºt gá»i Nó là “Luân Hồiâ€.
Sá»± sống thưá»ng xuyên chống lại cái diệt đã đà nh, nhưng cÅ©ng chống luôn cái sinh vì không diệt thì không sinh. Con ngưá»i hôm nay là kẻ tá» vong qua muôn trùng đại kiếp. Vì thế, nó mệt mõi, nó run sợ và kinh hoà ng trong cuá»™c viá»…n du từ vô thá»§y đến vô chung đó. Sá»± sống, tá»± nó Ä‘ang chiến đấu tả tÆ¡i Ä‘i tìm má»™t sá»± an nghỉ, má»™t sá»± sống Ä‘á»i Ä‘á»i trên Thiên ÄÆ°á»ng hay nÆ¡i cõi Niết Bà n đầy hứa hẹn.
Vá»›i thầy Tiá»u thì “tôn trá»ng sá»± sống†là tôn trá»ng cuá»™c chiến đấu cá»§a má»—i con ngưá»i và cá»§a má»—i sinh thể trong muôn váºt. Thá»i nhá», khi thầy Tiá»u còn là má»™t chú tiểu ở chùa, có má»™t lần chú há»i thầy cá»§a mình rằng:
“Thầy Æ¡i! Thầy dạy con phải tôn trá»ng sá»± sống. Hôm qua con gánh nước bên bá» suối bá»—ng gặp má»™t bác thợ săn Ä‘ang bẫy được má»™t con trăn. Con há»i bác ấy tại sao Bác không ăn chay như Thầy mà phải giết trăn là m thịt tá»™i nghiệp váºy. Bác thợ săn cưá»i và bảo con vá» há»i thầy rằng, Thầy phải là m sao khi con trăn Ä‘ang nuốt má»™t con chồn, con chồn Ä‘ang nuốt má»™t con quạ, con quạ Ä‘ang nuốt con chim sâu, con chim sâu Ä‘ang nuốt con sâu. CÅ©ng theo lá»i Bác ấy thì các con váºt Ä‘ang còn sống và dãy dụa cố thoát ra khá»i nanh vuốt nhau, trong lúc sinh váºt mạnh hÆ¡n cứ bám riết để nuốt sá»± sống cá»§a sinh váºt yếu hÆ¡n. Tất cả, bác thợ săn và năm con váºt trăn, chồn, quạ, chim, sâu Ä‘á»u vì sá»± sống cá»§a mình mà giết chúng sanh khác. Thầy Æ¡i, thầy dạy cho con Ä‘i. Con phải là m sao để đừng sát sanh mà vẫn bảo vệ được sá»± sống quanh đây thầy nhỉ?â€
Thầy trụ trì không nói gì cả mà chắp tay đi và o trong. Lát sau, thầy trở ra với cây roi mây dà i trên tay. Thầy đưa cây roi cho chú tiểu và bảo:
“Cầm cây roi nầy và ráng hết sức tá»± đánh mình má»™t trăm roi.â€
Chú tiểu chắp tay xá và nháºn cây roi từ tay thầy. Nhưng thay vì tá»± đánh mình, chú quỳ xuống trước mặt thầy, thưa:
“Thưa thầy, con không tá»± đánh mình được vì con chưa biết mình đã phạm lá»—i gì mà bị phạt như thế.â€
Gáºt đầu, thầy dạy chú tiểu:
“Thầy vừa giúp con tá»± trả lá»i câu há»i cá»§a con rồi đó: Tôn trá»ng sá»± sống là không bức hại ai, không là m Ä‘au đớn ai và ngay cả chÃnh mình, má»™t cách vô lý.â€
Chú tiểu vẫn còn thắc mắc:
“Thầy Æ¡i! Thầy chưa dạy cho con cách nà o để cứu những con váºt Ä‘ang giết nhau trong câu chuyện cá lá»›n nuốt cá bé mà con vừa kể cho thầy nghe.â€
Thầy trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lát, rồi trả lá»i:
“Ngà y xưa khi ra khá»i bốn cá»a thà nh bên ngoà i cung cấm, thái tá» Tất Äạt Äa đã thấy cảnh như thế.â€
“Rồi thái tá» là m sao để cứu cảnh mạnh hiếp yếu, lá»›n hiếp nhá» và o lúc đó, thưa thầy?†Chú tiểu bức rức há»i.
Thầy cháºm rãi trả lá»i:
“Lòng là nh cá»§a thái tá» chấn động sâu xa trước cảnh Ä‘á»i Ä‘au khổ chung quanh. Sau đó vá» thà nh ngà i lặng yên suy nghÄ© trong bao nhiêu ngà y tháng…â€
“Sao ngà i không nhảy và o cứu nguy như con muốn là m?â€
“Con đã muốn là m gì?â€
“ Con muốn giáºt con sâu ra khá»i miệng con chim sâu. Giáºt con chim sâu ra khá»i miệng con quạ. Giáºt con quạ ra khá»i miệng con chồn…â€
“Giá»i lắm! Lòng thương loà i váºt cá»§a con tháºt là đáng khen, đáng quý. Nhưng má»—i ngà y, hà ng triệu triệu cảnh muôn loà i ăn nhau, nuốt nhau như thế xảy ra, còn là m sao cứu hết nổi.â€
“Như váºy, ngưá»i tà i giá»i như thái tá» Tất Äạt Äa há»… thấy việc ác nhá» thì không đáng cứu, phải không thầy?â€
Thầy nhìn chú tiểu gáºt gù và nói tiếp:
“Không có việc ác nà o là quá nhá» mà cÅ©ng chẳng có việc thiện nà o là quá lá»›n hết con ạ. Má»™t cục than con quên dáºp tắt sau khi thổi cÆ¡m cÅ©ng có thể đốt cháy cả là ng nầy. Má»™t vạn há»™c lúa vua ban chắc gì đã quý hÆ¡n má»™t bát cÆ¡m cá»§a ngưá»i nghèo khổ. Xưa thái tá» Tất Äạt Äa cÅ©ng có lòng nhân như con, như má»i ngưá»i. Ngà i đã từng bá» nhiá»u thì giá», công sức để cứu má»™t con chim bị thương ra khá»i tay ngưá»i anh em hỠđộc ác cá»§a mình…â€
Chú tiểu cảm động, há»i thêm:
“Tại sao thái tá» không lên là m vua, rồi Ä‘em quân lÃnh dẹp hết ngưá»i ác, việc ác mà phải bá» nhà đi tu thầy nhỉ?â€
“Là m vua tốt thì chỉ giúp được dân nước mình, trong thá»i mình còn sống mà thôi. Äi tu thà nh Pháºt thì giúp được má»i loà i, má»i ngưá»i trong nhiá»u Ä‘á»i nhiá»u kiếp.â€
“Thầy, như con Ä‘ang tu há»c vá»›i thầy thì giúp được ai đây?â€
Cầm tay chú tiểu, thầy nói:
“Giúp ai cÅ©ng được, miá»…n là con thương sá»± sống và không là m hại ngưá»i hay váºt để kiếm lợi cho mình.â€
Thầy Tiá»u má»™t đôi lần kể lại thá»i thÆ¡ ấu Ä‘i tu. Giá»ng thầy vẫn chùng xuống khi nhắc lại lá»i thầy mình “giúp ai cÅ©ng được, miá»…n là con thương sá»± sống và không là m hại ngưá»i hay váºt để kiếm lợi cho mìnhâ€, rồi kết luáºn:
- Quý hữu à . Lá»i dặn dò cá»§a thầy tôi má»™c mạc và chân quê quá. Ai cÅ©ng biết, phải không. Váºy mà đã gần hết cuá»™c Ä‘á»i tôi vẫn còn nương theo để tu trì và hà nh thiện, nhưng mong gì đạt đến má»™t lý tưởng cao cả như thế.
***
Trà Hải cùng ngồi xuống định tâm bên cạnh thầy Tiá»u không biết đã bao lâu, nhưng bá»—ng giáºt mình vì tiếng cưá»i khanh khách và giá»ng nói hồn nhiên cá»§a thầy Tiá»u:
- Cả hai Ä‘á»u bị lạc trong rừng. Không biết ai Ä‘ang tìm ai đây?
Trà Hải cưá»i theo và há»i ngay và o Ä‘á»:
- Thầy đã tìm ra cách?
Thầy Tiá»u há»i lại nhanh:
- Cách là m gì?
- Giết chuá»™t, bảo vệ sá»± sống cho má»i ngưá»i.
Trầm ngâm má»™t lát, thầy Tiá»u nhắc lại:
- Cách là m cá»§a ngưá»i xứ Tây mà quý hữu đã thấy hồi trước ở Ba Lê là hợp lý nhất. Phải ngăn cho được cái gốc rồi má»›i mong cứu được cái ngá»n.
- Theo thầy thì chuá»™t và bệnh, cái nà o là gốc chÃnh. Bệnh sinh ra chuá»™t hay chuá»™t sinh ra bệnh?
- Äôi bên tương tác, tương sinh. Chuá»™t mang mầm bệnh truyá»n Ä‘i. Bệnh là m ô nhiá»…m môi trưá»ng sống tạo hoà n cảnh cho chuá»™t sinh sôi nẩy nở; nhưng chuá»™t là chÃnh quý hữu ạ.
Trà Hải có cái nhìn thẳng ngay và o vấn Ä‘á»:
- Nếu đúng như thế thì tại sao chúng ta không bứng cái gốc là sẽ yên chuyện?
Thầy Tiá»u nhìn Trà Hải cưá»i chúm chÃm, rồi trả lá»i:
- Cái gốc đâu phải nằm trong hang ổ cá»§a bầy chuá»™t mà nó ở cao tá»™t đâu đâu táºn trên trá»i, dưới biển.
- Ô! Tôi nhá»› ra rồi. Ngưá»i dân sợ cái “oai†cá»§a các “ông chuá»™t†nên xưng là “ông thiên†đó mà !
- Còn xa hÆ¡n thế nữa kia. Nó ở táºn trong triá»u đình kia hoà ng thân ạ.
Trà Hải ngạc nhiên:
- Bệnh dịch có gốc từ trong triá»u đình nghÄ©a là sao, thưa thầy?
- Sáu bá»™ đương triá»u gồm bá»™ lại, bá»™ há»™, bá»™ lá»…, bá»™ binh, bá»™ hình và bá»™ công cai quản má»i việc trong cả nước và có quyá»n lá»±c cao nhất nước. Nhưng quý hữu thá» nhìn kỹ lại thì chẳng có bá»™ nà o đặt ra để lo cuá»™c sống cho dân cả. Hoà ng thượng và các quan chỉ lo trị dân mà chẳng có bá»™ nà o để giúp dân thuốc men và bệnh táºt. Khi cần đến thì lúng túng đóng cá»a thà nh ngăn dịch bệnh khá»i và o. Äó là gốc cá»§a dịch há»a, bệnh táºt đó quý hữu à .
Trà Hải cúi đầu nhìn những thôn trang kéo dà i dưới vùng đồng bằng xa tắp, tưởng tượng đến hà ng đống xác ngưá»i vô danh chưa có ngưá»i chôn. Thầy Tiá»u giữ im lặng và đắm mình trong cÆ¡n suy tưởng.
Trà Hải phá tan bầu không khà im lặng cá»§a rừng chiá»u, há»i:
- Sá»± sống cá»§a con ngưá»i và sá»± sống cá»§a con chuá»™t Ä‘ang ở trong thế tương quan nghịch chiá»u. Ngưá»i chết cà ng nhiá»u chừng nà o thì chuá»™t cà ng sinh ra nhiá»u gấp bá»™i chừng ấy. Cần phải giết chuá»™t để cứu ngưá»i. Thầy có cho rằng giết chuá»™t để cứu ngưá»i là phạm và o giá»›i sát sanh không?
Thầy Tiá»u chưa trả lá»i vá»™i mà nhìn rất xa vá» phÃa rừng sâu. Lát sau, thầy trả lá»i:
- Quý hữu! Tôn trá»ng sá»± sống, trước hết, là tôn trá»ng ý nghÄ©a cá»§a sá»± sống. Sá»± sống cá»§a con bướm và ng trên đóa hoa cÅ©ng có má»™t ý nghÄ©a riêng như sá»± sống cá»§a ngưá»i vÅ© nữ trên sân khấu. à nghÄ©a cá»§a sá»± sống lúc nầy là cái Äẹp…
- Thế sá»± sống cá»§a con chuá»™t trong hang ổ có giống như sá»± sống cá»§a con ngưá»i trong căn nhà cá»§a há» hay không?
- Giống, vì cả hai Ä‘á»u ham sống sợ chết. Con ngưá»i kinh hoảng Ä‘i trốn hùm beo thì có khác gì con chuá»™t run rẩy chạy trốn con mèo.
- Như thế là theo thầy, không được giết chuá»™t để cứu ngưá»i sao?
- Khi hai sá»± sống là mối Ä‘e dá»a tiêu diệt lẫn nhau hay sá»± sống bên nầy sẽ há»§y hoại sá»± sống bên kia thì sá»± sống không còn là sá»± sống. Sá»± sống biến thà nh vÅ© khÃ, thà nh phương tiện bức hại nhau mất rồi. Khi má»™t con ngưá»i cầm dao trên tay, cố tình giết ngưá»i khác để chiếm Ä‘oạt cá»§a cải, thì con ngưá»i đó đã biến thà nh kẻ sát nhân, là tên cướp. Bởi váºy, vua quan nhà Trần thuở xưa, hầu hết Ä‘á»u tinh thông đạo lý. Há» Ä‘á»u hà nh thiện và tôn trá»ng sá»± sống muôn loà i, không nỡ ra tay giết má»™t con voi què, bá» bê má»™t bầy ngá»±a ốm. Nhưng hỠđã đằng đằng ra tráºn đánh tan tác quân Nguyên.
***
Má»™t thầy Tiá»u qua bao ngà y lăn lá»™n giữa cÆ¡n dịch há»a để cứu giúp ngưá»i bị nạn đã nhuốm vẻ phong trần trong chiếc áo tu và ng cÅ© gần vá»›i mà u đất. Nhiá»u đưá»ng may sứt chỉ và trên vai áo đã lốm đốm những vết rách xác xÆ¡. Thầy Tiá»u có vòng hà o quang cá»§a má»™t viên thuyá»n trưởng can trưá»ng trên chiếc thuyá»n bị nạn mà không ai nghi ngá» sẽ chết theo tà u để nháºn lấy trách nhiệm hướng đạo và lãnh đạo cá»§a mình.
Äôi mắt trần gian thấy Thầy gần vá»›i cảnh Ä‘á»i hÆ¡n cảnh Pháºt. Nhưng vá»›i đôi mắt đầy thương yêu nhìn chúng sanh thì lại thấy Thầy gần vá»›i cảnh Pháºt hÆ¡n cảnh Ä‘á»i. Mạng sống cá»§a những con ngưá»i giữa dòng Ä‘á»i bên cạnh thầy cần phải được cứu. Thầy không có má»™t cảnh Niết Bà n hay Cá»±c Lạc riêng cho mình. Cảnh trá»i vi diệu ấy là lý tưởng cao cả cho má»™t Ä‘á»i xuất gia tìm đạo cá»§a thầy, nhưng thầy tìm thấy ngay giữa cuá»™c Ä‘á»i nầy. Không mong cầu, không hứa hẹn, không cứu chuá»™c, không nằm táºn đâu đâu trên chÃn tầng trá»i cao viá»…n mà nó ở đây. Nó nở trên những nụ cưá»i nhăn nheo cá»§a mẹ già , giữa tiếng cưá»i giòn ngây thÆ¡ cá»§a em bé. Nó ở trong xóm vắng hoang sÆ¡, ngoà i chợ Ä‘á»i xao động. Nó ở ngay trong lòng ngưá»i.
Äoà n ngưá»i rãi lá trừ chuá»™t hái từ vùng núi đốt than cá»§a thấy Tiá»u tá»a ra khắp kinh thà nh, thôn xóm. Là ánh sáng xóa dần bóng tối, chuá»™t sinh theo đám nên chết theo bè. Chuá»™t vắng Ä‘i, con ngưá»i trá»—i dáºy…
Cơn bệnh giảm dần; cơn đói lại tăng theo…
Giữa cÆ¡n đại nạn chao đảo và nghiêng ngữa Ä‘ang hoà nh hà nh toà n xã há»™i, chỉ những ngưá»i quên mình má»›i dám xông pha để sống cho ngưá»i khác. Có hai sá»± quên mình lá»›n nhất: Quên mình hiện tại để sống cho mình mai sau mà ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng gá»i là “lý tưởng†hay là quên mình cho má»™t Tình Yêu. Yêu mình, yêu má»™t ngưá»i, yêu cuá»™c Ä‘á»i hay yêu cả nhân thế Ä‘á»u nằm trong má»™t chuổi nhân duyên cá»§a tình yêu. Ngưá»i không yêu mình trước, tá»± tìm cách há»§y hoại chÃnh mình thì sẽ chẳng yêu ai được cả. Ba Gấm trở thà nh má»™t biểu tượng tình yêu cho toà n nhóm Vưá»n Thuốc Thái Ấp. Trong cÆ¡n hoạn nạn, Ba Gấm đến vá»›i mình và vá»›i ngưá»i bằng nụ cưá»i an lạc. Ngưá»i đà n bà xinh đẹp bình dân mà quý tá»™c ấy yêu được hết thảy cả bệnh nhân hôi hám nhất; cưá»i được nụ cưá»i an á»§i, thoa dịu khổ Ä‘au trong tiếng khóc; mở rá»™ng hết cá»a gia tà i đồ sá»™ cá»§a riêng mình để cứu giúp má»i ngưá»i mà không có má»™t ngưá»i nà o riêng biệt để nhá»› hay cần phải trả nghÄ©a, mang Æ¡n.
Chuá»™t đã ăn hết mùa mà ng lương thá»±c. Chết bệnh không quằn quại bằng chết đói. Ba Gấm như má»™t chiến tướng xông pha tìm mua và huy động những Ä‘oà n ghe thuyá»n chở lương thá»±c từ Nháºt, từ Trung Hoa, Tân Gia Ba, Thái Lan vá» cứu đói. Trong thinh lặng, không có tiếng tung hô, ca ngợi vang rá»n, nhưng có hết cả những hạt bụi trần gian dừng lại ở má»—i chá»›p mắt, có nét cưá»i nhân ái cá»§a Ba Gấm trên những ngưá»i Ä‘au khổ.
Khi tráºn chiến cứu khổ vẫn còn tiếp diá»…n và o hồi gay cấn nhất, Ba Gấm đã gục xuống. Má»™t sinh váºt thánh thiện hay sá»± thánh thiện trong má»—i sinh váºt là chất lượng, là nghÄ©a sống tiá»m tà ng, tÃch tụ táºp hợp trong chÃnh nó. Má»i sinh váºt Ä‘á»u phải chết. Nhưng Dòng Sống cuối cùng cá»§a má»™t cá thể nhá» bé sẽ tách rá»i thân xác tạm bợ để vá» nÆ¡i đâu trong Suối Nguồn VÅ© Trụ Ä‘ang luân chuyển triá»n miên má»›i là ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c sau cùng. Không má»™t sức mạnh nà o có đủ quyá»n lá»±c mang Ä‘i hay đặt để Dòng Sống nhá» bé cá»§a má»™t ngưá»i, má»™t sinh thể Ä‘ang trút bá» xác thân vá» vá»›i Dòng Äại Nguồn hay Suối Nguồn VÅ© Trụ, ngoà i chÃnh nó. Ba Gấm Ä‘ang mang ý nghÄ©a Ä‘á»i mình ra Ä‘i.
Sau cÆ¡n sốt kéo dà i trong mê man, Ba Gấm tỉnh lại. Trà Hải, thầy Tiá»u, Tâm An và Thiện Giả Ä‘á»u có mặt. Má»™t nụ cưá»i tươi tắn xuất hiện bất ngá» trên khuôn mặt bá»—ng sáng rỡ rà ng như tá»a hà o quang cá»§a Ba Gấm. Chìa tay ra tìm nắm bà n tay Trà Hải, Ba Gấm nói tháºt dịu dà ng:
- Cám Æ¡n Hoà ng thân đại nhân… Anh… cám Æ¡n anh đã cho em được là m ngưá»i. Cám Æ¡n anh đã cho em nụ cưá»i, cho em tiếng khóc, cho em niá»m vui, cho em ná»—i buồn, cho em những tuyệt vá»ng, cho em những ước mơ… Nhưng trên tất cả là anh đã cho em tình yêu. Em đã nhiá»u lần ngã xuống và vịn tình yêu anh mà đứng dáºy. Anh đã cho em Ä‘am mê và cÅ©ng giúp em thức tỉnh từ Ä‘am mê. Anh đã giúp em biến má»™t ná»—i lòng thà nh má»™t cõi lòng và má»™t cõi lòng thà nh vạn tấm lòng… để thương và để sống. Cám Æ¡n anh. Em Ä‘i…
Ba Gấm quay mặt nhìn vá» phÃa má»i ngưá»i, môi mấp máy không thà nh tiếng trong ánh mắt thà nh khẩn đầy tri ân, Ä‘a tạ. Äôi mắt ấy bá»—ng Ä‘áºu trên khuôn mặt thầy Tiá»u. Lá»i thì thà o thà nh tiếng:
- Huynh đệ, xin tạ ân. Thầy! Con chưa quy y…
Thầy Tiá»u hiểu ý tiến lại gần nắm chặt cả hai tay Ba Gấm:
- ÄÆ°á»£c… được rồi! TÃn nữ Ba Gấm đã hóa thân sống hạnh Bồ Tát giữa cuá»™c Ä‘á»i nầy… đâu cần quy y.
Nghe tiếng thầy Tiá»u, nét cưá»i lại hiện lên khuôn mặt như Ä‘ang hướng vá» cõi trá»i xa cá»§a Ba Gấm. Tiếng thì thà o đứt quãng:
- Thầy cho con… một… pháp danh.
- Pháp danh con là … Ba Gấm.
- Dạ! Ba… Gấm…
Có má»™t giá»t nước mắt lặng lẽ là m ấm nụ cưá»i an lạc vá» vá»›i hư không.
Ba Gấm ra Ä‘i như má»™t cánh chim má»ng bay vút lên mây. Xuân, hạ, thu, đông… rồi đến xuân. Nhưng xuân trước và xuân nầy không cùng mầu hoa và mầu tóc.
Và o má»™t sá»›m mai á»ng hồng từng giá»t sương trên cây cá», những ngưá»i chết cuối cùng vì nạn dịch ở cuối phố, là ng trên chỉ còn là hiện tượng lẻ tẻ hay bị nhiá»…m bệnh dịch lâu ngà y, giá» Ä‘uối sức bệnh má»›i phát ra. Trong ngôi nhà cÅ© dùng tạm là m chùa vắng vẻ hÆ¡n sau cÆ¡n dịch há»a, chỉ còn lại mình thầy Tiá»u trong cái vắng lặng mênh mông cá»§a đêm tối. CÆ¡n sốt se se đầu hôm thình lình áºp đến lúc ná»a đêm. Cả thân mình thầy Tiá»u như muốn bốc lá»a vì nóng. Thanh lặng má»™t mình trong đêm, đã từng định tâm ná»™i soi trong bao nhiêu năm thiá»n định, thầy Tiá»u nhắm mắt lại và biết rõ cái Ä‘uôi dịch chuá»™t còn sót lại đã tìm đến thân xác cá»§a thầy là m nÆ¡i trú ẩn. Thầy Tiá»u không má»™t mảy may ân háºn vì đã để hết tâm lá»±c lo chạy chữa cho ngưá»i khác mà hằng đêm quên bế mạch để ngăn cháºn bệnh dịch cho mình…
Gần sáng, Trà Hải, Tâm An, Thiện Giả và những ngưá»i thưá»ng lui tá»›i ngôi nhà cÅ© được dùng là m tịnh xá Ä‘á»u có mặt bên cạnh thầy Tiá»u. Trên tấm phản gá»— lâu Ä‘á»i, mòn nhẵn, thầy Tiá»u chỉ còn mặc bá»™ áo quần cụt mà u nâu vá trước, vá sau nhiá»u Ä‘oạn. Chiếc áo và ng được xếp gá»n gà ng đặt kê lên đầu như để là m gối. Äó là chiếc áo cà sa duy nhất còn lại cá»§a thầy Tiá»u sau những ngà y váºt lá»™n vá»›i nắng gió, đất bụi, bệnh táºt cấp cứu giúp đám quần chúng vô danh từ khắp nÆ¡i tản cư, tỵ nạn dịch chuá»™t, ùn ùn kéo vá» Thái Ấp. Gia tà i váºt chất trần gian duy nhất còn lại bên cạnh Thầy là chiếc bình bát bằng gá»— trống không và xâu chuá»—i còn nguyên vẹn 108 há»™t bồ Ä‘á».
Thầy Tiá»u nằm ngay ngắn, hÆ¡i thở nhẹ nhà ng nhưng đứt quãng. Mắt Thầy lim dim, bình thản như Ä‘ang ở trạng thái tham thiá»n. Giữa sá»± im ắng vá»›i nắng và ng và lá xanh xà o xạc ngoà i kia, có tiếng gõ cá»a nhè nhẹ. Rồi cánh cá»a gá»— xưa cÅ©, nặng ná» cá»§a căn nhà xịch mở. Nắng phản chiếu hắt và o nhà rá»±c lên nguồn sáng và ng tươi má»›i. Má»™t nhà sư áo và ng nhẹ nhà ng bước và o nhà là m má»i ngưá»i quay lại nhìn:
- Sư Trúc Lâm!
Có tiếng ai kêu lên như vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Nhà sư chấp tay vái chà o má»i ngưá»i và bước đến bên cạnh thầy Tiá»u. Mắt thầy Tiá»u mở lá»›n. Qua má»™t thoáng bất ngá» nhất, thầy Tiá»u từ từ ngồi dáºy. Thầy ôm chiếc áo cà sa trước ngá»±c và cố đứng dáºy. Hai nhà sư cùng đảnh lá»… cung kÃnh chà o nhau. Má»i ngưá»i cùng chấp tay đứng dáºy vây quanh. Äôi mắt quầng thâm vì phải chiến đấu vá»›i cÆ¡n bệng Ä‘ang hoà nh hà nh cá»§a thầy Tiá»u đảo quanh như Ä‘ang cố gắng tìm ai. Äôi mắt ấy sáng lên và đáºu lại trên khuôn mặt Trà Hải. NÃu tay áo sư Trúc Lâm là m Ä‘iểm tá»±a, thầy Tiá»u bước lại gần Trà Hải. Có vẻ như Thầy cố váºn dụng hết sức lá»±c còn lại cá»§a mình để là m má»™t Ä‘iá»u gì trá»ng đại cuối cùng. Thầy run run lần tay lên chiếc áo xếp duy nhất mà Thầy đã kê đầu lên trong mấy ngà y qua. Thầy mở rá»™ng chiếc áo cà sa, khuôn mặt hốc hác vì cÆ¡n Ä‘au nhưng đượm vẻ thà nh kÃnh, lâm râm nói gì không ai hiểu. Thầy cung kÃnh hai tay cầm chiếc áo lướt qua đầu, vắt lên vai, khoác lên mình Trà Hải. Có tiếng ai vang vang:
- Chiếc áo rách hết rồi!
Im lặng…
Không biết mùi bùn đất quê hương, mùi hoa đồng cá» dại hay mùi trầm hương lan tá»a thÆ¡m lừng mùi thÆ¡m chÆ¡n chất, từ bi.
Tiếng sư Trúc Lâm trầm, nhẹ như vá»ng lên từ đầu non:
- Không. Chiếc áo tu hà nh không bao giá» rách. Äức Thế Tôn đã khoác chiếc áo đó lên mình trong suốt 49 năm hà nh đạo. Chư Tổ và chư Tôn Äức cÅ©ng đã khoác chiếc áo đó qua hÆ¡n hai nghìn năm vân du hóa độ. Chiếc áo nhà tu chỉ bị bị xé rách khi những vết cắt phát khởi tá»± bóng tối cá»§a vô minh.
Trà Hải vẫn chưa dám đụng tay và o chiếc áo còn nằm nguyên trên mình do thầy Tiá»u vừa khoác lên và tìm cách dìu thầy Tiá»u vá» chá»— nằm. Mắt thương nhìn thế sá»± cá»§a Thầy Tiá»u vẫn phóng hết sức sống và o Ä‘á»i. Äôi mắt Thầy chợt mở to hÆ¡n. Thầy nhìn lên chiếc áo cà sa trên mình Trà Hải. Mắt Thầy ánh lên ná»—i mừng vui rạng rỡ. Nét nhìn tá»a sáng đó chiếu lên khuôn mặt cả Tâm An và Thiện Giả; lướt đến vá»›i má»i ngưá»i và từ từ khép lại. Miệng thầy Tiá»u mấp máy Ä‘iá»u gì không rõ, sư Trúc Lâm phải ghé sát tai và o nghe. Äôi môi thầy Tiá»u hé ra, rồi đóng chặt. Mãi mãi. Lá»i sư Trúc Lâm láºp lại sau cùng:
- ThÃch Trà Hải. Tu giữa bụi trần.
***
Già n há»a thiêu bùng lên ngá»n lá»a.
Những ngưá»i dân còn sống sót sau cÆ¡n dịch há»a thấy đó là Lá»a Từ Bi.
Thân xác thầy Tiá»u khuất dần sau mà n khói, rá»—ng lặng vá»›i duyên tan.
Chắp tay vái nhẹ lần cuối, sư Trúc Lâm lần đầu và cÅ©ng là lần cuối xuống núi, hướng vá» già n há»a lâm râm bái biệt thầy Tiá»u: “Tôi chỉ là ngưá»i khéo tu, nhưng thầy má»›i chÃnh là báºc chân tu. Thầy tu giữa cuá»™c Ä‘á»i gió bụi. Tu giữa bụi trần. Thầy cùng vá»›i sinh linh hÃt thở bụi trần, thấy được bụi trần và quét bá»›t những lá»›p bụi trần gian bám trên thân, Ä‘á»ng trong tâm để tìm an lạc và tìm cứu độ ngay giữa cuá»™c Ä‘á»i nầyâ€.
Có tiếng ngá»±a xe rá»™n rã. Có tiếng loa truyá»n cá»§a ngá»± lâm quân báo tin triá»u đình mang lệnh sắc phong đến cho “đại sư tân viên tịchâ€. Nhưng già n lá»a đã tắt.
Quan thượng thư Lê Trung Ẩn, quan tổng đốc Trần Minh dõi mắt tìm kiếm. Nhưng sư Trúc Lâm và Trà Hải không còn bóng dáng. Cả hai ngưá»i là má»™t rặng núi xa xăm.