Phận
Ti gôn nở giữa núi đồi
Màu hoa quí phái lẻ loi giữa rừng
Bình dân sang trong cầm chừng
Bám vào đá thấy rưng rưng phận mình!
Ngàn đời đá hát lặng thinh
Trăm năm cổ thụ tỏ tình vi vu
Bẻ bàng cái kiếp tiểu thư
Cầm bằng như thế là như thế rồi.
Mang hoa rời khỏi núi đồi
Là anh hay chính là tôi đã lầm
Núi rừng là chốn xa xăm
Thị thành là chốn biệt tăm cội nguồn
Bám nơi nào cũng ti gôn
Cũng bình minh với hoàng hôn lạnh lùng.
Nửa đời ngồi đứng chưa xong
Bóng tôi nguệch ngoạc ngã cùng ti gôn.