Phận thơ

Phận thơ

                       Kính viếng hương hồn Nguyễn Bính

 

Đa đoan vướng nghiệp vào thơ

Sống long đong, chết vật vờ lẻ loi

Thắp hương cúi lạy phận người

Những câu thơ trải quanh tôi đặc buồn !

 

Tỉnh thành, đồng nội có thương

Thân như đồng kẽm, cánh buồm bỏ quên

Sự đời hư cũng như nên

Vôi là vôi – dẫu vôi đền thánh thiêng.

 

Lạy người chung một niềm riêng

Thẳng tay ném một chữ tiền ra không

Mênh mông vũ trụ mênh mông

Tìm đâu nơi chẳng long đong mà về ?

 

Dịu dàng một mảnh chân quê

Nhang trần dẫu đốt khói thề không tan

Cuối mùa lê nở hoang mang

Phận người bỗng bước sang ngang phận người .

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *