Nhớ nhà

Nhớ nhà

 

Bất ngờ tiếng chim rơi cuối phố

Điếng lòng trong trẻo tiếng quê xa

Thành thị ta ngồi nghe nước mắt

Tí tách rơi tuôn nỗi nhớ nhà.

 

Nơi ấy Ba ta già yếu lắm

Cuối vườn hái trái nhớ con xa

Lá rơi xuống tóc không thèm phủi

Lẩm bẩm buồn vui với chó gà…

 

Nơi ấy em ta nghèo khó lắm

Suốt ngày chân đất với tay chai

Vất vả sớm hôm bùn bết tóc

Ra ngõ nhìn xa lén khóc hoài.

 

Nơi ấy cháu ta gầy bé lắm

Lá me, trái sắn… tiệc nhà vua

Cào cào dế nhủi đều đem nướng

Bóng khách đằng xa đã chạy ùa.

 

Nơi ấy sông đầy bè hoa tím

Theo dòng trôi xuống lại quay lên

Ôi giá cuộc đời hiền như nước

dòng sông quê – ta: kiếp lục bình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *