Nhà mình

Nhà mình

 

Vuông vuông dài dài

Anh đóng khung từng mảng cuộc đời lên vách

Bàn tay các con rửa suốt ngày không sạch

Khâm phục nhìn tay trắng mẹ cha.

 

Căn phòng đầy ắp trăng và hoa

Chật chội niềm hy vọng

Con xem tranh chổng ngược đầu òa khóc

Anh xoay lại phận người, cười như mộng du…

 

Ta lêu bêu không bạn không thù

Nói cười răm rắp

Nghĩa tình xâm xấp

Không đầy cũng chẳng vơi.

Đêm qua trời chuyển thu rồi

Lá đâu một chiếc bỗng rơi vào phòng.

 

Giọt buồn nhễu hạt long tong

Vậy mà cứ tưởng là không…

 

Thiệt tình !

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *