Một ta…
Em trai trẻ trung, hoạt bát, bản lĩnh… bỗng một bữa nhắn tin qua điện thoại: “…Em thấy mình trống vắng và cô độc quá…” Trời, “thành phần” như em mà trống vắng và cô độc thì “đẳng cấp” cỡ tôi chắc hết từ để diễn tả rồi!
Thật ra, sự trống vắng và cô độc của con người xuất hiện ngay từ khi ta rời lòng mẹ. Khi bà đỡ chừa cho ta một khúc ruột dài cỡ một ngón tay mà sau đó vài ngày nó cũng sẽ rụng đi luôn, bỏ lại ta trơ trọi lăn lóc trên đời với một cái rún – vết sẹo đánh dấu sự cắt đứt, đơn độc một mình. Ta và chỉ một mình ta.
Lạ vậy. Khi mỗi ngày ta càng có nhiều mối quan hệ thì sự trống vắng lại càng nhiều. Sự cô độc tỉ lệ thuận với thời gian, ngày càng loang ra, mênh mông, miên man…
Mỗi ngày, ta đóng nhiều vai diễn trong một con người. Ta cười nói, bông đùa, suy tư, phiền muộn… Cũng là ta đó thôi, chẳng phải giả, không phải thật, nhưng dứt khoát chẳng thể nào chối bỏ, đó là ta.
Một ta, một cuộc đời và một cô đơn trống vắng miên man…
7 tỉ người trên thế giới là 7 tỉ niềm cô độc. Thấy nhân loại quay xà quần trên trái đất vậy chớ chẳng ai nối được vào ai đâu. Có nối thì cũng nối vờ vậy thôi, đầu dây mối nhợ vẫn của ai nấy giữ, đâu ra đó hết! Bạn sẽ tin điều đó khi hai bàn tay trắng nằm im với trái tim ngừng đập, hơi thở không còn nối bạn với cõi đời này.
Vậy thì em ơi! “Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng”(*), hãy hồn nhiên “bình minh” mỗi ngày với sự trống vắng cô độc đương nhiên hằng có. Với sự cô độc đến tận cùng, ta sẽ tìm thấy chính ta, sẽ hòa nhập với vũ trụ bao la trong từng hạt bụi này…
Em nhé!
Một ta…