Mỏi mòn
Núi đâu có biết ta buồn
Rừng đâu có biết ta luôn một mình
Cây luôn xanh ngắt vô tình
Suối luôn bạc nước trắng tinh lạnh lùng.
Ta ngồi đo đếm mênh mông
Không đèn, trăng… để cũng không bóng mình.
Ta buồn điếng giữa u minh
Mới hay tưởng dứt mà hình như chưa
Núi rừng cứ đẹp trơ trơ
Làm cho ta bỗng nghi ngờ chính ta…
Núi rừng xa mỏi mòn xa
Con người ta vẫn người ta mỏi mòn!