Miền không bay
Ta là cái kiếp thiên di
Nương theo lực hút mà đi theo đàn
Thuận theo thời tiết mùa màng
Một chiều trở chứng rẽ ngang thình lình!
Xứ xa đứng hót một mình
Thấy hoàng hôn giống bình minh lạ lùng.
Quay về lực hút đàn chung
Phận non thì phải bay cùng thế thôi
Lâu lâu làm chuyện ngược đời
Tách đàn ra đứng khơi khơi…
lại vào!
Lạc đàn ta chẳng muốn đâu
Mà sao thỉnh thoảng cứ nhào ra riêng.
Gió lùa theo hướng chữ DUYÊN
Ta bay chung để đến miền không bay.