Lá khô

Lá khô

 

Còn đây một xác lá rừng

Khô vàng như thể chưa từng thắm xanh.

 

Ta buồn như khói mong manh

Bỗng dưng ngớ ngẩn hóa thành từ bi

Trách mình ép lá làm chi

Mộng mơ có bớt chút gì mảnh đau ?

 

Thơ dăm ba chữ rầu rầu

Bạn vài ba đứa vắng nhau không buồn

Không trà rượu ngắm trăng suông

Không say, không tỉnh, không buồn, không vui

Đừng hờn nhé lá khô ơi

Vô tình ta bắt mi rời rừng xanh

Lá chẳng về cội, quên cành

Ta ngồi nhìn bóng quên mình…

                                               lá ơi !

 

Kiếp này lá bạn cùng tôi

Khô khan hai phận khóc cười có nhau

Nếu còn có kiếp mai sau

Trả rừng cho lá…

Về đâu phận mình ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *