Hoa kèn hồng
Mong manh cánh mỏng dịu mềm
Thổi sao được gió mà em tên kèn!
Bốn mùa gió lạ nắng quen
Phất phơ ấm lạnh vẫn chen nhau hồng.
Ta cười ké giữa vòm bông
Thân này phận đó long nhong giữa đời.
Kèn gì rồi cũng rơi thôi
Âm thanh còn lại góc trời cho nhau
Hồng gì rồi cũng hết màu
Thương yêu gởi lại đời sau chắc còn?