Gương

Gương

 

Lẻ buồn một mảnh gương trong

Soi cho đời mãi mà không thấy mình

 

Một hôm mưa gió vô tình

Nước rơi đọng giọt gương nhìn thấy gương

 

Ta cầm gương vỗ về thương

Hoá ra lại vỗ về luôn chính mình

 

Tự dưng oán sự vô tình

Thế gian là một với mình là hai

 

Áp mặt vào gương thở dài

Ướt mờ một nỗi buồn lây lất buồn!…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *