Ghế

Ghế

 

Một mình ngồi hai cái ghế

Thấy đời nó rộng gì đâu

Thật ra đời không rộng hẹp

Tại mình “tưởng vậy” quá lâu!

 

Bốn chân mà không đi được

Quanh năm ghế đợi người ngồi.

Hai chân mà không dám bước

Suốt đời cũng quẩn quanh thôi.

 

Một bữa leo ngồi lên ghế

Lắng nghe chân mỏi, mỉm cười

Một đời bôn ba tất bật

Giờ nhìn ghế cũng òa vui!

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *