Diều giấy

Diều giấy

 

Ta uyên bác thiên tài

Ta ngu ngơ đần độn

Ta ngăn nắp vui buồn

Ta lộn xộn ghét yêu

Ta lơ mơ buông nắm cánh diều

Sợ hãi, vui mừng từng cơn gió lạ.

 

Ta loay hoay tự mình mặc cả

Đo đếm yêu thương, cân lượng khóc cười

Chẳng muốn mình làm cánh diều rơi

Cũng chẳng muốn dây người buộc lại.

 

Ta trách phận than thân chán đời diều giấy

Chắp vá trên mình bao chữ nghĩa thấp cao

Đã bao phen oai dũng lộn nhào

Chua chát hiểu phận mình do gió khiển

 

Hạt muối kết tinh từ biển

Đã một thời ôm bóng hải âu

Làm sao thấy được bóng đàn chim xưa

Dẫu hòa tan hạt muối ?!

 

Cánh diều ơi cánh diều nông nổi

Một hạt mặn này ta gởi cho ta…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *