Đêm ở núi
Trời với đất hình như không khoảng cách
Chỉ có ta thừa thải giữa vô thường
Đá ngủ mớ lời nhẹ nhàng sương khói
Hang hổ buồn lạnh lẽo thấy mà thương.
Đêm ở núi muốn cất lời khe khẽ
Hát vu vơ khúc nhạc phàm trần
Bỗng cảm thấy mình vô duyên quá thể
Thấy tầm phào những triết học, cao nhân…
Đêm ở núi khác gì đêm ở phố
Mà khiến so đo ray rức lẽ đời
Đêm ở núi chẳng khác gì đêm phố
Vắng mặt trời là có đêm thôi.