Dấu quê
Em như công chúa về làng
Cởi giày mà gót chân sang chẳng trần
Anh “ tân trang” đứng tần ngần
Dấu giày in vết bàn chân vẫn… bùn !
Vui buồn một nỗi lo chung
Ngoài kia nước lũ đi vòng quanh đê
Người dưng, khác họ, cùng quê
Bông sen bông súng lại về ao hoang.
Giật mình tỉnh giấc mơ sang
Dưới chân cỏ dại vỗ ngàn tay reo
Bước ra từ xóm quê nghèo
Bàn chân lại trở về yêu đất bùn.