Đà Lạt khô
Ờ… thì núi, thì mây, thì sương lạnh
Ờ… mơ màng thông vẽ núi đồi xanh
Bên triền dốc… ờ… đôi người thơ thẩn
Trong sương mờ loáng thoáng tiếng em, anh…
Ta nhặt chiếc lá không còn nguyên vẹn
Nhói lòng nghe Đà Lạt của riêng mình
Khô và nhẹ… và rỗng không, rời rạc
Giọt sương nào rơi mặn…
cũng lung linh!
Dẫu không khóc, đất trời nhìn cũng vậy
Nước mắt rơi rồi trời đất rõ ràng hơn
Ôi Đà lạt ! Nhắm mắt và ta thấy :
Một mình ta có ngàn vạn tâm hồn!