Cội nguồn

Cội nguồn

 

Chiều Tết Ba mươi chải đầu mang guốc

Mỗi năm ba tôi làm việc ấy một lần

Vài sợi pha sương, da dầy hơn đất

Cần gì lược chải đầu, cần gì guốc cho chân.

 

Bước mạnh, nói to, mỗi năm có một lần

Ba nhẹ gót lầm rầm khấn vái

Tôi khép nép nhìn người đứng lạy

Cảm thấy mình sợ hãi trước tổ tiên.

 

Ôi cái điều thiêng liêng

Tôi cứ ngỡ không còn trong tôi nữa

Cuộc sống quay nổi chìm lành vỡ

Tưởng đời ta như ngọn gió không nguồn.

 

Chiều Ba mươi này bất chợt khói hương

Mùi nhắc nhở cội nguồn… 

Tôi khóc!

Giọt nước mắt tan mát vào nền đất

Ba tôi cúng xong rồi

                                     bỏ guốc

                                                       vuốt tay trơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *