cơ đồ lắc lư
Đất ngàn năm vốn yên lành
Sao ta ngồi cứ chòng chành lắc lư
Biết rồi, sóng gió hình như
Từ ta nổi dậy quất nhừ xuống ta!
Đáng đời cái kiếp lo ra
Bá vơ bá vất người ta gom về
Tài lanh cái kiểu nhà quê
Hành trang ngày cứ nặng nề lung tung.
Quơ tay xua đám bùng nhùng
Ta lăm lăm bước qua vùng sóng xô
Bước ra rồi lại bước vô
Lại gây dựng một cơ đồ lắc lư.
Vậy rồi sóng gió hình như
Bỗng yên lặng, cũng yên từ … chính ta.