Cỏ dại
Có ai về miệt văn chương
Quá giang theo một đỗi đường thăm con.
Kể từ gót đỏ như son
Nó đi mất bóng không còn dấu chân
Đường văn chương biết đâu lần
Mắt tai đã kém lại thân quê mùa…
Ba tôi xách dép lên chùa
Thắp nhang khẩn nguyện cho mùa vu lan
Con phun châu nhả ngọc vàng
Cha già rút ruột mua nhang cầu trời
Qua mùa ngọc rớt vàng rơi
Văn chương lả tả con ngoi về nhà
Pha trà vá dép cho ba
Mới hay cỏ dại đời ta xanh rờn!…