Chút vị từ bi…
Nhìn đàn kiến làm một cuộc hành quân dài từ phía hành lang tiến về phía tủ, giật mình nhớ mẩu sô-cô-la đang ăn dở cất trong ấy. Lôi ra. Trời, mấy chú quá đông vui, nhộn nhịp, đang tấn công ráo riết món ngon của mình. Mang miếng sô-cô-la và ẳm luôn mấy trăm chú ăn vụng ra hành lang, để gần nơi khởi điểm xuất quân của các chú, cho các chú khỏi mỏi chân bò về chốn cũ (thương mấy chú ghê, hổng có nền khoa học kỹ thuật gì cả, chẳng phát minh ra phương tiện đi lại nào, đường xa vạn dặm đến đâu cũng chỉ trông cậy vào mấy cái cẳng xíu xiu của mình thôi). Kiên nhẫn đợi các chú miễn cưỡng bò khỏi miếng sô-cô-la, mình bèn khoét thêm cái phần dấu răng của các chú để lại trên miếng sô-cô-la tặng khuyến mãi luôn cho các chú đỡ thòm thèm vì công cuộc ăn vụng bị phát giác.
Mình tưởng tượng: Nếu có một đứa bé và một người lớn thấy việc làm của mình. Người lớn sẽ liền nói: “Trời, khùng quá! Sao không giết lũ kiến cho sạch, lại còn “nuôi” nó nữa!” Đứa bé sẽ bảo: “Vui quá, khoét thêm một chút nữa cho tụi nó mừng đi…”
Mình thì nghĩ: Khi không cần thiết phải giết hại – dù là một sinh vật nhỏ nhất –sao ta cứ phải “tiện tay” giết hại làm gì. Mình không muốn “nuôi” kiến, chúng rất phiền toái, bất tiện cho cuộc sống của mình, điều đó đã đành. Vì cạnh tranh sinh tồn, con người phải giết con kiến. Con kiến giết cũng dễ ợt hà, nên ai cũng có thể giết vô tư, không mảy may áy náy. Nhưng không hiểu sao mình vẫn không thể thấy chẳng chùng tay khi giết một con kiến. Và cảm giác thật nhẹ lòng khi nhìn con kiến vẫn “được còn sống” líu ríu bò đi…
Đi mua chai xịt kiến về phun trước xung quanh, hù dọa kiến bả đừng bén mảng đến, để người nhà khỏi phải ra tay giết chúng. Vậy rồi lại ngồi nghĩ ngợi lung tung: “Ai cũng cấm tiệt đường rồi chúng lấy gì ăn?”. Ôi trời, ai biểu sinh ra làm thân con kiến, sinh đẻ ào ào, chẳng ích lợi gì. Sao hổng biết khôn làm mấy con này con kia trong sách đỏ, được nâng niu bảo vệ chăm sóc chu đáo thấy ham hông! Đồ con kiến! Ai biểu mày đông, mày không quí hiếm!
Hỡi bạn bồ tèo, một buổi đẹp trời, lòng không quạu quọ, thử một lần tha cho mấy con kiến khi bắt gặp nó ăn vụng chút thức ăn của mình coi. Cũng vui lắm đó. Thiệt mà, thử đi. Bảo đảm không có hại bằng thử dùng xì ke ma túy đâu! (Nhưng chắc là số người thử xì ke ma túy lại nhiều hơn số người thử không giết kiến một lần. Hu..hu..!!!)
Không phải trả bằng một giá quá đắt như thử xì ke ma túy, sao bạn hổng thử một lần khoan hồng (dù chỉ một lần thôi cũng được), không giết kiến để nếm thử chút xíu cảm giác từ bi…