Cái móc
Cái móc vốn đơn độc
Mọi thứ người treo vào
Ta cũng vốn đơn độc
Đời treo đầy lao chao.
Móc tự biết mình cao
Mặc đời treo phía dưới
Ta biết mình không cao
Nên xá gì rác bụi.
Mỗi ngày ta lủi thủi
Treo móc nhìn lại mình
Móc không nói gì cả
Ta quen rồi lặng thinh.
Một ngày móc rớt xuống
Mọi thứ cũng rơi theo
Một ngày ta nằm xuống
Mọi thứ vẫn ì xèo…