Bâng khuâng áo trắng
Trưa nay mây trắng trốn đi đâu
Trời xanh quá và tôi buồn quá
Mây trắng trốn đi đâu hết cả
Để bầu trời như nỗi nhớ trong veo.
Ngày ấy cô áo trắng nhà nghèo
Áo cứ bạc màu theo năm tháng
Có những trưa ngồi nhìn mây trắng
Ước chi mình có áo trắng như mây.
Tuổi tròn trăng áo chật từng ngày
Không áo mới nhìn mây khóc lén
Đêm nằm mơ thấy vầng trăng khuyết
Mây đầy trời như lụa trắng bay bay…
Tôi hiểu rồi mây trắng trưa nay
Vì sao trốn trong giờ tan học
Mây mắc cỡ vì thua dáng vóc
Và cái màu trắng muốt áo em bay.
Nhìn bóng mình cứ tưởng bóng ai
Yêu áo trắng thương mình thời áo trắng
Kỷ niệm ngày thơ như dấu lặng
Bài ca buồn tôi hát giúp vui em.